Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011

Tình thơ....

Jul 4, '09 7:55 PM 


     Bên ngoài cơn mưa bụi kéo dài, lâm thâm suốt một buổi tối. Lại một tối cuối tuần nữa đang đến. Một mình với chiếc màn hình tivi bật tắt lướt qua các kênh rồi bất chợt dừng lại… “
 …Cô bé len lén bước vào ngôi Thánh Ðường rộng lớn với đôi mắt mờ lệ. Cô lặng lẽ nép mình ở một góc khuất trong ngôi Thánh Ðường để đăm đắm nhìn vị linh mục trẻ đang mê mải ngồi dạo một khúc Thánh Ca trên Cung Thánh. Có lẽ ánh nhìn của cô bé quá xoáy buốt đã làm cho vị linh mục trẻ ngẩng đầu tìm kiếm. Cô bé sợ hãi bỏ chạy. Vị linh mục trẻ buông đàn đuổi theo nhưng không tìm thấy cô bé…

    Cô bé ấy đã đem lòng yêu lặng lẽ chàng trai. Một tình yêu da diết không dễ nguôi phai. Chàng trai cũng biết nhưng chàng chọn Thượng Ðế, không chọn cô bé, dù lòng cũng rất xao xuyến…”

    Cô bé trong đoạn phim đánh thức trong tôi nỗi nhớ về một cô bé xưa xa. Ðã xưa xa lắm rồi mà vẫn gần gũi như mới hôm qua. Ngày ấy, cô bé, bạn Sen Vàng của tôi đã cùng tôi lang thang khắp những con đường lá me bay rợp Sài Gòn. Có những sáng những chiều sau giờ học Sen Vàng thường rủ tôi đến ngôi nhà nguyện của một tu viện trong thành phố, nơi Biển chọn gửi đời mình cho Thượng Ðế. Chúng tôi cùng khép nép quỳ lặng lẽ, bé mọn ở một góc khuất cuối nhà nguyện. Sen Vàng không phải là tín đồ Công Giáo. Tôi không rõ những lúc ấy bạn có cầu nguyện không mà nhìn khuôn mặt bạn thành khẩn lắm. Tôi nhớ Sen Vàng thường nói với tôi, một ngày nào đó khi Biển trở thành Linh mục, cai quản một xứ đạo nào đó nhất định Sen Vàng sẽ tìm đến… Tìm đến để làm gì. Ðể nghe người ấy rao giảng đức tin…

    Bao nhiêu năm trôi qua, Biển đã trở thành Linh mục từ lâu. Không biết anh đang ở đâu trên thế gian này. Và, trong đời Biển, liệu anh có biết rằng bạn tôi đã không đi tìm anh nhưng mãi mãi mang trong tim tình yêu thơ dại ấy suốt một đời liêu xiêu, hoang huyễn?  






 

NKA




bulukhin wrote on Jul 5
  Đừng có thêm bi kịch như cha Ran và cô Mecghi nữa.

 thuphai wrote on Jul 9
  
Mưa lâm thâm
Cơn mưa bụi chợt về buổi tối nay
Lất phất rơi đủ ướt vai gầy
Đôi chân dẫn lối con đường cũ
Mỏng mỏng tanh tà áo thuở biết buồn

Nghe xa vắng bài thánh ca buồn
Mấy mươi năm rồi lạc mất nhau
Để lại trong ai sầu héo hắt
Những đêm dài thao thức đếm thời gian  


thuphai wrote on Jul 12
   Sáng nay thức dậy nhìn qua khung cửa sổ bầu trời đầy mây xám cùng những luồng gió se lạnh chợt nhớ về những con đường lá me bay rợp Sài Gòn ngày nào cùng những tháng ngày lang thang của anhkim và cô bạn sen vàng ấy ... Tiếng chim sẻ hiên nhà không biết từ lúc nào cũng bay mất rồi...  

ngochieppham wrote on Aug 1
   "Ai có lòng tin, đấy là phúc thật". Kinh thánh! 

 haphan52 wrote on Aug 23
   Đọc entry này nhớ lại phim Tiếng chim hót trong bụi mận gai quá. 

 thuphai wrote on Aug 28
   Chiều - lạc miền hoài niệm ... - "mãi mãi mang trong tim tình yêu thơ dại ấy suốt một đời liêu xiêu, hoang huyễn? "

anhkim01 wrote on Aug 28
   Có một tình yêu thơ dại để mãi mãi mang trong tim suốt một đời dù liêu xiêu hoang huyễn thì cũng đã là một hạnh phúc, không phải bất cứ ai cũng có thể có đâu bạn hiền à!  

thuphai wrote on Aug 29
   Ừ. Không phải ai cũng có một thưở yêu thơ dại - khờ khạo - và rồi cứ mãi nhớ về ... để một đời hắt hiu, hụt hẫng ... như sen vàng !

minhanh83 wrote on Aug 29
Bạn ấy không đi tìm Biển... Nhưng mãi mãi vẫn chờ mong một điều diệu kỳ...?