Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

... như những cơn gió nhẹ thầm thì vỡ tung trong lũ...




Có thể chỉ một ngày
chúng ta đứng nhìn nhau và hiểu rằng đã thôi không còn cần
mỗi cơn mưa từ nay phải tự mình chịu ướt
mỗi ngày nắng từ nay phải tự mình lầm lũi bước
mỗi lần đau từ nay phải tự mình ôm lấy ngực
mà không cần tựa vào ai...

(NPV)









      Đọc Nguyễn Phong Việt - cảm giác liền mạch cứ như có một dòng suối ngập tràn những con chữ thì thầm mãi không dứt được...
Lúc thì dịu êm như con sóng ngày trầm lặng nâng niu dù chỉ là hạt bụi...
Lúc thì ào ào đổ xuống như cơn lũ đêm muốn cuốn đi tất cả những gì có thể...
Sợ biến mất khi lỡ buông tay...




Ta không chọn người đó
như không chọn một ngày mưa bay
(nhưng ta chọn người này
cũng đâu phải bởi ta yêu nắng ấm...)
ta không chọn người đó vì
tin rằng cuộc đời quá rộng
(nhưng ta chọn người này cũng
đâu phải bởi cuộc đời nhỏ nhoi...)

(NPV)

Cuộc đời rộng hay nhỏ nhoi, 
chọn nguời này không chọn nguời kia 
tưởng quyền đó nằm trong chính bản thân ta. 
Nhưng không... ngàn lần không vạn lần cũng không... 
Ta là ai, ta là gì sao lại tự cho mình có quyền lựa chọn đó... 
Chỉ là cơn mơ hão huyền... 
Chỉ là sau một giấc ngủ dài trong mê muội. 
Tỉnh giấc bất chợt nhận ra từng mảnh phận 
phủ lên nguời là do đời đã cho ta 
kể cả những gì ta không có được... 
Vậy đó!.. 
Đừng viễn vông nhìn cuộc sống 
bằng con mắt khiết bạch, tinh khôi 
mơ mộng một thời tuổi trẻ... 
Cứ sống, cứ thở với những trần trụi vốn thế... 
cứ đôi lần vỗ về kí ức ngoái nhìn ngày qua 
như giở từng trang sách cũ chi chít kỉ niệm đan xen 
Hảy cứ nuối tiếc đi nhé!... 
Nhưng hãy nhìn về phía trước... 
và mỉm cười..



... mỗi- bước- chân- đều- có- một- giọt- sương- nhắc- nhở...



đkl

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

Chìm ...

        Đã từng nghe "Phôi pha" qua tiếng hát Khánh Ly nhưng chưa bao giờ có một cảm xúc  khoắc khoải quyến rũ diết da sâu vào hồn như lúc này... 
Biết nói gì cho vừa đây nhỉ ? 
Chỉ biết lại thêm một khúc trầm u đi vào tâm khảm để rồi mê muội ru theo nỗi niềm người nhạc sĩ .        
Có phải đó là khúc tình nhớ ảo ảnh quá khứ với một bóng hình đã mờ nhạt trong ký ức.          
Có phải vẫn luôn là những  chiêm nghiệm về cái vô hạn con người trước sự hữu hạn của một kiếp đời...        
Tách cafe trở nên đắng chát từng giọt rơi...       
Có ai mà không trở về nơi mà từ đó bước đi trên những con đường thân phận... 
Thôi về đi... về đi...!... 
Như xoáy quyện tròn quên lãng hụt hẫng xót xa... 



Ôm lòng đêm
Nhìn vầng trăng mới về nhớ chân giang hồ
Ôi phù du
Từng tuổi xuân đã già một ngày kia đến bờ
Đời người như gió qua
 Không còn ai
Đường về ôi quá dài những đêm xa người
Chén rượu cay một đời tôi uống hoài
Trả lại từng tin vui cho nhân gian chờ đợi
Về ngồi trong những ngày
Nhìn từng hôm nắng ngời nhìn từng khi mưa bay
 Có những ai xa đời quay về lại
 Về lại nơi cuối trời làm mây trôi
Thôi về đi !
Đường trần đâu có gì tóc xanh mấy mùa
Có nhiều khi từ vườn khuya bước về
Bàn chân ai rất nhẹ tựa hồn những năm xưa..



    

      Giữa mênh mang u tịch tiếng guitar hoà cùng giọng hát  của Nguyễn Đình Toàn chậm thấp  như  lời thì thầm của người từ một cõi xưa xa nào đó lãng đãng lờn rơi trên vòm lá bồ đề lặng một cách lạ thường... tựa hồn những năm xưa...  muộn màng...
lá đã vì người thay màu phai
nhạc cũng vì ta rơi khúc trầm...


 



vuonkhuya wrote on Mar 1
Ừ ! Đường trần đâu có gì ! Nhưng sao mãi luyến lưu .....
Chân xưa muốn quay về sao hồn đã nghe chất ngất.....

muangau wrote on Mar 2,
Đường trần đâu có gì ! ... chỉ vẽ trong hồn một màu đen sâu hun hút của đêm, màu úa cuối đời lá cỏ ... nên mãi luyến lưu theo bước giang hồ...
Rồi cũng đến lúc muốn quay về lại ... về lại nơi từ đó đã ra đi mà hồn lên chất ngất niềm đau, Đời đã vẽ cho thế đấy ... thế đấy !
Nụ cười tắt trên môi ...
còn đâu... còn đâu
chỉ tựa như bóng ai xưa
giữa vườn khuya...


Về ngồi trong những ngày
Nhìn từng hôm nắng ngời nhìn từng khi mưa bay...



Tiếng guitar vẫn thánh thót rơi... rơi những giọt muộn phiền đau đáu một nỗi niềm ...dấu loang ....

muangau wrote on Mar 2
minh`vô tình ghé ngang .
bài hát da diết quá .
đôi khi nghe một bài hát nào hay quá , mình hay nổi da gà , kô biết tại sao nữa , chắc vì nó hay quá ...
thích nhạc Trịnh lắm .
Mỗi người khi tiếp nhận môt tác phẩm nghệ thuật có những cảm xúc khác nhau. Nếu không lý giải được thì hãy cứ để như nó vốn là ... nhé! ....
Vậy đó hangnga75 à ....


Đời người như gió qua...

vuonkhuya wrote on Mar 2
muangau said
Về ngồi trong những ngày
Nhìn từng hôm nắng ngời nhìn từng khi mưa bay..
...có những ai xa đời quay
về
lại
Về lại nơi cuối trời
Làm
Mây
Trôi.....





Ta đứng giữa hai bờ hư thực để nhìn cuộc đời phôi pha !.... 

muangau wrote on Mar 9, edited on Mar 9
....giữa hai bờ hư thực
ta thấy hư trong thực... thấy thực trong hư....







… nghe hồn chạm khẽ quán không…

vuonkhuya wrote on Jun 19
muangau said
Chén rượu cay một đời tôi uống hoài
Trả lại từng tin vui cho nhân gian chờ đợi
...có nhiều khi....
Có nhiều khi.....

nhiều
khi.....

muangau wrote on Jun 21
Là thế đó...
có nhiều khi...
có nhiều khi...
có nhiều khi...

vuonkhuya wrote on Jun 24
Nhớ lại cái đêm nghe Phôi pha chương trình Thay lời muốn nói của Quỳnh Hường dẫn sáng ra quyết định đổi giấy phép kinh doanh...từ vườn xưa thành vườn khuya,,,
Thế mà đã quên rồi !

muangau wrote on Jun 24
... có lẽ nhờ hạnh duyên đó mà một VK lãng mạn đã gặp một TP đa cảm để rồi không lâu xuất hiện nơi trang viết một cái còm này nè... ... ngày ngọt ngào cho Vườn Khuya... ... Luân còn nhớ không?

muangau wrote on Jun 24
Cái cảm giác ngọt ngào tràn ngập yêu thương mà thuphai có được sâu lắm khi bước vào Vườn Khuya lần đầu tiên với mảnh không gian mênh mông (Bến-Bờ) và thời gian thực lại ảo bất ngờ- xa lạ nhưng rất gần... rất gần...

vuonkhuya wrote on Jun 24
Cảm ơn thật nhiều vì đã gìn giữ những nỗi niềm từ vườn khuya xưa cũ...

muangau wrote on Jun 25
Cảm giác đó là duy nhất không tìm thấy ở những ngôi nhà khác trên Mult này nên thuphai trả lại VK lời cám ơn đó... vì nếu nhận giấc mơ của tp sẽ bay mất thôi...
.

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

... anh đã bỏ quên...


 .


Anh đâu biết rằng...
Em đã khóc khi thời g
ian đang dần trôi ngang cửa.
Em đã khóc khi biết mùa sẽ chuyển, nghe chút se sắt lạnh len nhẹ qua tóc rối.
Em đã khóc khi hiểu rằng em
vẫn  phải chờ số  phận gọi tên...











 










Vâng.
anh đã quên.
quên bài hát anh
viết dở dang
cũng là quên em
quên cả anh để chìm và
o khúc giai âm không đoạn kết...

và tình y
êu bỗng đến thật lạ
thật nhẹ

từ... trong ngăn kéo
anh đã bỏ quên...



Có phải nắng đã tắt...
hay..

đang cố cắt từng nhánh mưa rơi...
bên ngoài khun
g cửa sổ !?...


















tuoithotoi wrote on May 31
Tèm tém tem :)

thuphai wrote on May 31
Là em ghẹo chị đó à. Hư...

tocgiothoibai wrote on May 31
ủa, sao i âu cũng gặp bài thơ này hết ta???

thuphai wrote on May 31
Ở đâu cũng chỉ là của môt người thôi ! Hì

tocgiothoibai wrote on May 31
nhạc hay!

thuphai wrote on May 31, edited on May 31
Bên kia khen thơ hay. Bên này khen nhạc hay. Tóm lại là hay hén ...Nói vậy chứ chỉ là dòng cảm xúc được thể hiện vào câu chữ thôi... Không dám nhận là thơ đâu, Tóc à!...

hoangvankhanh wrote on May 31
:)

thuphai wrote on Jun 3
Chào bạn:)

minhanh83 wrote on May 31
Không/ Anh đã không quên/ Dù bài thơ anh đã bỏ giở
Anh đã không quên Em/ Dù đã quên chính mình và chìm trong dòng đời vẩn đục...

thuphai wrote on Jun 3
Cũng là nỗi niềm của MA rồi nè!...

vuonkhuya wrote on Jun 1
...nói là quên em vậy thôi
Như quên một lần uống môi người để bốn mươi năm sau chưa phai màu ngọt đắng
Nói là quên ai vậy thôi
Tóc vẫn dài chỉ thêm ánh bạc để đêm về nắng khuya lên lấp loáng khu vườn xưa tiếng hát cứ lênh đênh
Nói là quên người vậy thôi
Ai mà biết được bước chân quen như ngập ngừng chiếc bóng dài lắt lay khốn khó những niềm riêng
Nói là quên Ta đó thôi !....

thuphai wrote on Jun 3
Vậy đó chỉ là viện cớ thôi...

...nói là quên em vậy thôi
Nói là quên ai vậy thôi
Nói là quên người vậy thôi
Nói là quên Ta đó thôi !....


Ôi sao mà VK nhìn thấu nỗi niềm người viết quá vậy...

diemxua72 wrote on Jun 1
bài thơ anh viết dở dang
và chúng mình để dấu chấm lửng
của đoạn kết không bao giờ kết
Bởi biết rằng
Trong ttim ai đó còn có ai kia.

thuphai wrote on Jun 3
Là vậy đó , Diễm Xưa à!...
Bởi biết rằng
Trong ttim ai đó còn có ai kia...
.

ngocyen054 wrote on Jun 1
Nói là quên
nhưng biết nhớ vô cùng
chỉ tại chúng ta
không cùng chung
duyên nợ.

thuphai wrote on Jun 3
Là thế đó,,, bạn à!
,,, là nói quên để nỗi nhớ vừa trôi qua đã kịp dừng lại nơi ngưỡng cửa trái tim tưởng dã ngủ quên trong ngăn kéo đó mà...

phungchau wrote on Jun 1
Tho hay ... nhac chi de ta mo mong doi chut .....
chi là ao anh cua doi ....thoi ta hay nam lay , du thoang qua de nho ....

thuphai wrote on Jun 3
Chỉ là một ngày lục lọi tìm thấy nhiều thứ ..."Bỏ Quên trong...ngăn kéo... bỗng dưng trong khoảnh khắc chợt nhận ra... hình như ta bỏ quên chính ta trong ngăn kéo ấy... Thoáng qua để nhìn lại... những ngày đã cũ ...


thuphai wrote on Jun 3


... lần nữa soi gương nhìn lại... một thời qua..
.

muathuvangmos wrote today at 2:55 AM
Đẹp quá! Như thực, như mơ! Mái tóc, chiếc khăn, khuôn mặt đều đẹp!

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2011

Lặng thinh..

























Không thể nói với ai
Ta cứ ngồi im lặng...
Trái tim tự nó là cơn sóng xô...
Đôi khi mưa dù ngoài kia nắng đẹp
Đôi khi nắng dù hiên nhà mưa rơi
không thể hiểu được
Cũng có thể là im lặng
không lời đáp ...
ta chối từ cuộc đời ta
ta tự bỏ rơi ta
ta tự đánh mất ta...
Những dòng tự sự trăn trở đến buốt da
Xoay tròn ta
Nghiền nát ta
Khơi dậy trong ta
Khúc trầm u
cô liêu
kiêu sa
giữa khuya..
.

(đkl)







làm sao biết cảm giác của úa vàng 
(đã sống trọn một đời lá…) 
không hề là cay đắng...
(NPV)






.

Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011

Tình thơ....

Jul 4, '09 7:55 PM 


     Bên ngoài cơn mưa bụi kéo dài, lâm thâm suốt một buổi tối. Lại một tối cuối tuần nữa đang đến. Một mình với chiếc màn hình tivi bật tắt lướt qua các kênh rồi bất chợt dừng lại… “
 …Cô bé len lén bước vào ngôi Thánh Ðường rộng lớn với đôi mắt mờ lệ. Cô lặng lẽ nép mình ở một góc khuất trong ngôi Thánh Ðường để đăm đắm nhìn vị linh mục trẻ đang mê mải ngồi dạo một khúc Thánh Ca trên Cung Thánh. Có lẽ ánh nhìn của cô bé quá xoáy buốt đã làm cho vị linh mục trẻ ngẩng đầu tìm kiếm. Cô bé sợ hãi bỏ chạy. Vị linh mục trẻ buông đàn đuổi theo nhưng không tìm thấy cô bé…

    Cô bé ấy đã đem lòng yêu lặng lẽ chàng trai. Một tình yêu da diết không dễ nguôi phai. Chàng trai cũng biết nhưng chàng chọn Thượng Ðế, không chọn cô bé, dù lòng cũng rất xao xuyến…”

    Cô bé trong đoạn phim đánh thức trong tôi nỗi nhớ về một cô bé xưa xa. Ðã xưa xa lắm rồi mà vẫn gần gũi như mới hôm qua. Ngày ấy, cô bé, bạn Sen Vàng của tôi đã cùng tôi lang thang khắp những con đường lá me bay rợp Sài Gòn. Có những sáng những chiều sau giờ học Sen Vàng thường rủ tôi đến ngôi nhà nguyện của một tu viện trong thành phố, nơi Biển chọn gửi đời mình cho Thượng Ðế. Chúng tôi cùng khép nép quỳ lặng lẽ, bé mọn ở một góc khuất cuối nhà nguyện. Sen Vàng không phải là tín đồ Công Giáo. Tôi không rõ những lúc ấy bạn có cầu nguyện không mà nhìn khuôn mặt bạn thành khẩn lắm. Tôi nhớ Sen Vàng thường nói với tôi, một ngày nào đó khi Biển trở thành Linh mục, cai quản một xứ đạo nào đó nhất định Sen Vàng sẽ tìm đến… Tìm đến để làm gì. Ðể nghe người ấy rao giảng đức tin…

    Bao nhiêu năm trôi qua, Biển đã trở thành Linh mục từ lâu. Không biết anh đang ở đâu trên thế gian này. Và, trong đời Biển, liệu anh có biết rằng bạn tôi đã không đi tìm anh nhưng mãi mãi mang trong tim tình yêu thơ dại ấy suốt một đời liêu xiêu, hoang huyễn?  






 

NKA




bulukhin wrote on Jul 5
  Đừng có thêm bi kịch như cha Ran và cô Mecghi nữa.

 thuphai wrote on Jul 9
  
Mưa lâm thâm
Cơn mưa bụi chợt về buổi tối nay
Lất phất rơi đủ ướt vai gầy
Đôi chân dẫn lối con đường cũ
Mỏng mỏng tanh tà áo thuở biết buồn

Nghe xa vắng bài thánh ca buồn
Mấy mươi năm rồi lạc mất nhau
Để lại trong ai sầu héo hắt
Những đêm dài thao thức đếm thời gian  


thuphai wrote on Jul 12
   Sáng nay thức dậy nhìn qua khung cửa sổ bầu trời đầy mây xám cùng những luồng gió se lạnh chợt nhớ về những con đường lá me bay rợp Sài Gòn ngày nào cùng những tháng ngày lang thang của anhkim và cô bạn sen vàng ấy ... Tiếng chim sẻ hiên nhà không biết từ lúc nào cũng bay mất rồi...  

ngochieppham wrote on Aug 1
   "Ai có lòng tin, đấy là phúc thật". Kinh thánh! 

 haphan52 wrote on Aug 23
   Đọc entry này nhớ lại phim Tiếng chim hót trong bụi mận gai quá. 

 thuphai wrote on Aug 28
   Chiều - lạc miền hoài niệm ... - "mãi mãi mang trong tim tình yêu thơ dại ấy suốt một đời liêu xiêu, hoang huyễn? "

anhkim01 wrote on Aug 28
   Có một tình yêu thơ dại để mãi mãi mang trong tim suốt một đời dù liêu xiêu hoang huyễn thì cũng đã là một hạnh phúc, không phải bất cứ ai cũng có thể có đâu bạn hiền à!  

thuphai wrote on Aug 29
   Ừ. Không phải ai cũng có một thưở yêu thơ dại - khờ khạo - và rồi cứ mãi nhớ về ... để một đời hắt hiu, hụt hẫng ... như sen vàng !

minhanh83 wrote on Aug 29
Bạn ấy không đi tìm Biển... Nhưng mãi mãi vẫn chờ mong một điều diệu kỳ...?

Thứ Sáu, 21 tháng 1, 2011

...

chỉ cần...
một góc nhỏ
một mảnh trống
một không gian riêng
một nơi chốn ẩn giấu tâm hồn
bình yên tôi tìm sao quá xa xôi!...




.

Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

Hội ngộ...


 .

   

 
     Chúng tôi - những người bạn đồng môn - tối thứ bảy vừa qua - Happy Newyear ở quán nhỏ "MV Sushi and more".

    Cùng nhau hàn huyên ôn lại những ngày xưa xa lắc... 

    Cùng nhau vang ca những tình khúc một thời yêu thích,những ca khúc gắn với kỉ niệm từ lâu nằm im một góc nhỏ của tâm hồn bỗng thức dậy nôn nao sâu lắng...

    Và yên lặng ... khi lần giở lại trang đời ... qua tiếng hát của chính tác giả trầm ấm với "Hai mươi năm tình cũ" ... khoắc khoải, da diết, gợi nhớ...

Hai mươi năm .... gặp lại
Nụ cười héo trên môi
Hai mươi năm tình cạn
Tìm nhau đã mòn hơi

Bao nhiêu năm một lần
Mình nhìn nhau chới với, hỡi em ...
Bao yêu thương ngày đầu
Hình như vẫn còn đây ...



đkl



huynhtran wrote on Jan 3
Mưa bay bay phương trời

VT (02).JPG
 
thuphai wrote on Jan 3, edited on Jan 3
Bao nhiêu năm gặp lại
Giòng đời vẫn chia đôi
Con tim chung nhịp thở
Của ngày ấy yêu nhau...


 
phungchau wrote on Jan 7
Buoi hoi hop qua bao nhieu nam ....hay qua di ! neu gap lai duoc thi cung là dieu may man ....
Trong 5 nguoi phu nu Thu Phai là ai ? nghi co the là nguoi o giua mac ao tim lot do phai khong ?
Dung là du huong cua thoi da qua ....
 
thuphai wrote on Jan 7
Sau bao nhiêu năm cùng nhau nghe và hát những ca khúc xa xưa ấy ... Cảm xúc khó tả lắm, phungchau à!
Bao nhiêu năm gặp lại
Còn trong mắt em xanh
Sao nghe như giòng lệ
Chảy quanh tháng ngày trôi
Sao nghe như hơi thở
Ngạt ngào lòng thơ mới anh ơi...

Cám ơn bạn đã nhận ra đúng thuphai ...
daquynhhuong wrote on Jan 8
Có phải bạn là cái cô thứ 3, đếm từ bên phải, không nào. Còn nhận ra có Hồng Phương Viên nữa đó. Không biết có chị Bạch Vân ở trong ảnh không ạ?
 
thuphai wrote on Jan 8
Đúng là thuphai. Còn BV là người đầu tiên bên phải đó, Dạ Quỳnh Hương à!...
 
daquynhhuong wrote on Jan 8
Oh, hân hạnh được thấy dung nhan của Thu Phai và Nàng thơ Vương Anh Đào. Tiếc là chị Bạch Vân không sinh hoạt ở Multiply để được làm bạn thơ cùng chị ấy. Xin nhờ nhắn lại đôi lời giùm Hương Thời Gian, Thu Phai nhé.

daquynhhuong wrote on Jan 8
Thanks, gặp lại được rồi ạ.

Vui buồn một chút bâng khuâng
Cố nhân gặp lại còn vương ánh sầu
thuphai wrote on Jan 8
ne rien pas. Chúc vui nhé , Hương Thời Gian.

vui buồn hội ngộ cố nhân
dư hương ngày cũ phân vân nỗi niềm
 
anhdaovuong wrote on Jan 8
nỗi nhớ nào theo với tháng năm
đọng giữa nhân gian đến bạc đầu
một thời ai hỡi còn xanh ngát
mộng ước trong lành sao vỡ đau

tình cờ ai gởi cành hoa nhớ
chợt tím bâng khuâng một ngõ thơ
ân cần nâng nhẹ lời vương vấn
hồn thắm càng sâu những nét mơ ...

hôm ấy thật là rạng rỡ nghe nhỏ Thu Phai ...
 
 
.