Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

Thiền khuya...



 


Đêm nay trăng ngả màu thiền
Khói lam giăng kín một miền hư không
Nắng khuya chếnh chếch mênh mông
Bóng người vọng tưởng khiết trong lưu tình




.

Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

... màu của nắng trong tách cafe...




Cỏ xướt nắng hoàng hôn mùa nhạt..
Một đời người qua vội lúc đông sang..
Quán tâm tỉnh thức nồng thắm ngõ mời
Giọt quên tím, giọt nhớ vàng...





Hồn nghiêng theo lá, trăng hờ hững lên
Cơn gió thổi mềm lời hoang hoãi
Chơi vơi trên những tầng thơ
Bâng khuâng chạm khẽ trên bờ môi ngoan




Ngoảnh quay lại mùa thu phai năm cũ
Hay lặng chờ một mảnh vỡ xuân muộn !
Thu phai - đông tàn - xuân đến - hạ về
Vẫn - một - màu - nắng - trong - tách - cafe...











.

... tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người ...



   
    Thêm một chủ nhật nữa phải lên lớp, … Tránh mệt mỏi và có sự thoái mái trong học tập cho học viên … tôi thu xếp cho họ thực tập trên máy theo nhóm … Chẳng biết làm gì , nhìn lên tờ lịch treo tường con số 8 tháng 8 gợi nhớ … Qua văn phòng trường, chỉ có TN - cô giáo dạy AV trực ở đấy. Tôi hỏi và ngồi vào máy… gõ… 


1. 
   Hôm nay là ngày bạn chào đời … Chợt nhớ đã đọc đâu đó trong một entry bạn viết rằng chưa bao giờ tổ chức sinh nhật của mình … Tôi cũng có khác gì bạn đâu … Đời tôi buồn nhiều hơn vui, cay đắng nhiều hơn hạnh phúc … tôi rất sợ nghe những lời chúc mừng từ bạn bè đồng nghiệp … Nó chỉ làm cho nỗi niềm tôi thêm héo hắt và quạnh hiu hơn thôi … 

 

 
   Nghe xót xa hằn trên tuổi trời Trẻ thơ ơi … trẻ thơ ơi …. Tin buồn từ ngày mẹ cho … mang nặng kiếp người … (Gọi tên bốn mùa - TCS) 


2.
   Chưa bao giờ và có lẽ cũng không bao giờ tôi tổ chức sinh nhật cho tôi . Ngay cả khi Khoa tôi qui định : Hàng năm tiền mừng sinh nhật của công đoàn trường tặng cho người nào, tổ trưởng công đoàn sẽ giữ lại và cùng những người khác góp thêm để tổ chức một Happy birthday nho nhỏ cho người đó … Có lẽ tôi không tránh được nếu như ngày tôi tham gia vào cõi trầm luân này không phải là tháng 7 … Tháng 7 mọi người nghỉ hè, ai có việc nấy … tôi lại bận chấm thi tuyển sinh của trường không được tiếp xúc với ai … thế là … tôi thoát … ! 


3. 
   Sau đó, tôi mời mọi người cùng đi buffet với lý do là vừa lãnh tiền làm đề và chấm thi … hihihi… 


4. 
  Chắc bạn sẽ nhận được nhiều lời chúc mừng và quà từ những người bạn ảo nên dù có cảm thấy … "tin buồn từ ngày mẹ cho … mang nặng kiếp người" … thì cũng hãy đón nhận thật vui và thật hạnh phúc nhé!…



đkl


Comments

Vuonkhuya 8. August 2010, 22:33

....tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người....






Vuonkhuya 8. August 2010, 22:37




...thôi về đi. Đường trần đâu có gì...





....đời ta có khi là đóm lửa
một hôm nhuốm trong vườn khuya....

Vuonkhuya 8. August 2010, 22:40
...rất tiếc Opera không hổ trợ java cript nên không thể trình diễn flash được thuphai ơi !.... 
Date: 2010-08-08 22:49
...cảm ơn thuphai đã dành cho mình những tự sự qua entry vừa rồi . Bạn cũng như mình luôn trăn trở và muộn phiền giữa phận đời mình...

...có khi nắng khuya chưa lên
mà một loài hoa chợt tím...


Thôi hãy ngủ đi nhé ! Hôn lên môi muộn phiền rồi đi ....
thuphai 10. August 2010, 16:12
... Đành chịu thôi. Đó là hạn chế của Opera mà ... thuphai cám ơn Luân nhiều ... rất nhiều ...
Những pic đó thuphai đều thích cả ... Rất đẹp và phù hợp với giai điệu bài hát ...
Khuya nay về đến nhà - nhất định - trước khi đi ngủ sẽ ghé qua Vườn Khuya thưởng thức một lần nữa mảnh không - thời gian đó...!

Vuonkhuya 11. August 2010, 12:41




...đêm thấy ta là thác đổ...



 
thuphai 11. August 2010, 16:40
... Có nhạc cảm xúc cũng khác đó , Luân à ... !

... nhớ một mùa đông ...




       Mỗi khi bất chợt nghe một bài hát nào về múa đông ở đâu đó cô lại có một cảm giác khó tả bằng lời. Chẳng biết từ lúc nào cô đã yêu mùa đông Hà Nội - như yêu thành phố Sài Gòn 2 mùa mưa nắng, nơi mà cô đã sống từ những ngày còn thơ ấu. Mùa đông Hà Nội chỉ kịp đến với cô một lần duy nhất trong khoảng thời gian hơn một năm  ra Bắc học nhưng cũng đủ để cho cô cảm nhận hết cái lạnh buốt thấu  tận xương tuỷ, cái thú vị của mùa đông mà cô chỉ được xem và mơ hồ cảm nhận nó qua phim ảnh , qua mô tả trong những cuốn truyện cô đã đọc.

     Gia đình cô - gốc Bắc nhưng lớn lên và trưởng thành ở Sài Gòn . Cô chưa bao giờ nếm cái rét đậm của mùa đông, chưa bao giờ nhìn thấy màn sương mù dày đặc bao quanh mình. Cái không gian ngày thường biến đâu mất , chỉ còn lại một màu trắng xoá trước mặt cùng cái lạnh đang cố len lỏi vào người. Như vậy ... làm sao cô lại không có cái cảm giác thật thú vị và thích thú như ngày nào còn bé mỗi khi được nhận một món quà từ tay mẹ.


     Còn nhớ ngày ấy, mùa đông, những người bạn ngoài ấy ít khi ra đường, nhưng cô thì khác, mặc thật ấm, sau giờ học lại một mình cho tay vào túi áo, chậm rãi đi dạo trong sân trường thưởng thức cái thế giới chung quanh mình - không có ai, không một bóng người nào cô có thể nhìn thấy qua màn sương, chỉ nghe đâu đó âm thanh to, nhỏ của những chiếc xe thi thoảng chạy trên đường vọng lại. Mùa đông đối với cô tuyệt diệu vô cùng. Mùa đông làm con người ta dễ trở lại với chính mình hơn. Tâm hồn cô sâu lắng hơn, không còn những bận bịu với những con chữ, những bài học khô khan ngày ngày phải ngấu nghiến nhét vào đầu, không còn nỗi buồn vì nhớ nhà, không còn những muộn phiền ...


      Lúc này cô nhớ H và nghĩ đến anh.


     Còn nhớ ngày nào trong một bức thư anh đã viết: “Có những lúc anh muốn ép lại cái khoảng cách ngót 2000 km để được thấy em bên chiếc xe đạp dưới gốc cây me cổng VK”. Cô đã đọc đi đọc lại câu ấy nhiều lần - trước lúc đi ngủ - cả trong những giờ học trong giảng đường. Cô thật sự xúc động lắm . Một cảm giác xao xuyến - bâng khuâng tưởng như lần đầu biết yêu người . Trong một khoảng thời gian dài, cô đã nghĩ nhiều đến anh. Sự nhớ nhung cũng dần định hình trong tâm hồn cô từ khi ấy ... Chẳng biết là thứ tình cảm gì nữa nhưng cô biết rõ đó không phải là thứ tình cảm mà cô đã có đối với H trước đây.


     Cái tĩnh lặng của không gian khiến thời gian như dừng lại trong cô. Những cây trút lá, mưa giăng mắc, sương thướt tha, và … tất cả giống như một không gian tiêu điều, hiu quạnh nhưng dường như với cô lại là một phong cảnh đầy chất thơ mộng, trữ tình và lãng man. Một niềm say mê trước màn sương với một cảm giác lâng lâng bay bổng như lạc vào chốn thiên thai của những tiên nữ trong những câu chuyện thần tiên mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực cô đã đọc từ những năm còn học tiểu học.



Đêm mùa đông đi trên con đường quen
Nghe tiếng rao bồi hồi nỗi nhớ
Đâu hàng cây quạnh hiu phố cũ
Hà nội ơi đêm mùa đông Hà nội ơi
Đi tìm em đi men theo thời gian
Qua tháng năm vào mùa đông ấy
Cho dù xa lòng ta vẫn nhớ
Hà nội ơi đêm mùa đông Hà nội ơi
Ơi đêm mùa đông Hà nội thức trong mơ
Anh đi tìm em như tìm về hạnh phúc
Ơi đêm mùa đông Hà nội buông hơi thở,
Hà nội ơi đêm mùa đông Hà nội ơi...

(Hà Nội Đêm Mùa Đông - Hoàng Phúc Thắng)





         Cô nhớ H và cô cũng nghĩ đến anh. Mỗi lần nói chuyện với anh cô cử tưởng như đang nói chuyện với H. Cũng với dáng vẻ trí thức và trắng trẻo, cũng trầm lắng, khiêm tốn, tế nhị, sâu sắc ... nhưng anh cởi mở, vui vẻ hơn H "một chút xíu”. Cô quen anh trong dịp anh cùng với vài người khác đến công tác ở VK trong bốn tháng sinh viên bọn cô bước vào giai đoạn học chính trị. Anh là giảng viên của một Truờng ĐH ở HN Anh và các bạn anh là thầy kia đấy nhưng bọn cô chỉ gọi anh và những nguời khác là anh và xưng tên. Anh không hướng dẫn nhóm của cô mà là một người khác.  Cả 2 giờ đây đều là giáo sư tiến sĩ nổi tiếng ở HN. Cô chỉ gặp rồi quen anh qua một người bạn khác. Cô chỉ nói chuyện với anh mỗi khi gặp nhau ở sân trường. Nhớ có lần, anh cứ nói mãi không dứt, vì ngại nên cô đã vào lớp học trễ gần một tiếng. Thế thôi !

       Sau đó trước khi trở về HN, anh đã hỏi cô địa chỉ nhà.


      Cái lạnh cũng dần len nhẹ vào người nhưng hình như chẳng nghĩa lý gì cả. Cô bước đi thật chậm, mỗi bước đi dường như đem theo hơi thở ấm áp trong lành. Lúc này đây, cô cảm nhận được rất rõ tình yêu của cô, mãi mãi là một thứ tình cảm không trọn vẹn. Tâm hồn cô, đầu óc cô như chìm vào cõi hư vô của một không gian khác. Không gian cảm nhận của riêng cô và chỉ riêng cô mà thôi...


       Cái không gian ấy chỉ đến trong cô một lần trong đời và mãi mãi vẫn ở trong cô để rồi có một ngày cô đã gởi đến anh … “ Hình như có một cái gì đó không còn như ngày xưa khi SV đặt viết lên trang giấy… ” ngay đầu bức thư.


        Và cũng từ đó , anh và cô không còn liên lạc thư từ gì với nhau nữa ... !


         Cả anh H và cô lúc ấy cũng còn quá trẻ chưa thể hiểu  thứ tình cảm  mong manh dễ vỡ ấy mà giữ gìn - trân trọng ...

         Giờ thì đã xa ... đã xa ... vời vợi ...




... đêm - nắng không về - buông hơi thở ...

 

... nếu có một bờ vai ...

Saturday, 14. August, 15:58
     Mùa thu xưa với những chiếc là vàng rơi rơi ... nhiều cung bậc màu sắc riêng ...đã xa rất xa mịt mù chìm trong đêm khuya tĩnh mịch trầm u ... hay khuất lặn theo dòng đời - dòng thời gian lặng lẽ trôi qua từng ngày... tưởng đã khép lại và ngủ yên một góc nào đó trong tâm khảm … tháng ngày miệt mài cùng với nhân gian nhưng không thi thoảng có dịp lại vỡ oà da diết khoắc khoải đến não lòng ... Cuối cùng tất cả chẳng là gì cả chỉ là những phù du ảo ảnh của đời  … 

… sao cứ vẫn hoài nhớ , hoài hoài lạc mãi trong cõi muộn phiền Ta - Người như máu chảy trong tim nếu không sẽ ngộp thở mất thôi ! ...
… dường như ai cũng ít nhiều  - có lúc cảm thấy mình cô độc - tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn đông người đang trò chuyện ồn ả vui vẻ …



      
     Có nhiều khi tôi chợt buồn ... chợt giân và muốn khóc ... một người bạn đã nói với tôi : "một lúc nào đó, nếu bạn cảm thấy không thể chịu đựng được nữa thì hãy gục xuống một bờ vai mà bạn tin tưởng để khóc đi, khóc thật to vào, khóc cho thoải mái cho nước mắt cuốn trôi đi hết những đau đớn, tủi buồn. Khóc như thế, bạn sẽ thấy nhẹ vơi đi ưu phiền, sẽ nhẹ nhõm hơn là bạn cứ phải che giấu những giọt nước mắt bằng tiếng cười, cười mà trong lòng nặng trĩu. Đừng kìm nén nữa, hãy khóc đi, đừng chịu đựng một mình nữa, khổ lắm bạn ạ !"
      Có lẽ chỉ nơi này - trong chính bản thân tôi - cho tôi tìm về mỗi khi cõi buồn giăng ngang không thể chịu được nữa nếu tôi không muốn trở lại góc giáo dường xưa - nếu tôi không thể ra bờ sông nhà thơ Fatima hét lên thật to và nếu tôi không thể lang thang trên những con phố những buổi chiều mưa lất phất ...

     Những khi mệt mỏi cũng rất muốn nhưng chẳng có bờ vai nào có thể tin tưởng để gục vào cả ... Dường như tôi chỉ là nơi cho người khác dựa vào... chẳng ai có thể là chỗ dựa cho tôi ...

     Tôi là phụ nữ kia mà ! ... nhưng tôi lại là trụ cột gia đình dấy ... Thật buồn ... ! Và mãi mãi … những khoảng trống không được lấp đầy …!?


… mảnh vỡ của một mùa thu xưa …






Sen buồn … rơi … rụng ... như … chiếc … lá … thu … phai … nhưng … sao … vẫn … say … đắm … mê … muội … giấu … mình … vào … một ... mùa … thu … xa … lắc ! …



      Ngoài kia trời dang mưa xối xả - sấm chớp ầm ầm - vòm lá bồ đề nghiêng ngả  ...
     Trời xám xịt, mây đen giăng mù mịt , bụi cuốn lốc bay
     Tất cả như hòa nên bản nhạc giao hưởng muộn phiền ... 



Chỉ - tôi - và - tôi - trong - cõi - buồn ...



đkl

Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

... lời ru muộn phiền...



      Trời mù sương...
      Mảnh không gian hiếm hoi của Sài Gòn ..  chỉ có thể mỗi khi Giáng sinh về...


       Dường như năm nào đúng vào thời khắc này mưa lại rơi. Có khi là một cơn mưa phùn rất nhẹ nhưng cũng đủ ướt mặt đường... Có khi là cơn mưa xối xả rát da lầy lội lối đi...

Đêm nay mưa bụi lại trở về
Lất phất rơi đủ ướt vai gầy
Đôi chân dẫn lối theo đường cũ
Vạt áo chênh nghiêng tuổi biết buồn


      Những ngày đầu đông se lạnh...
lang thang trên phố với những ánh màu rực rỡ, những hạt mưa rơi nhoà trên mặt vang vọng đâu đó tiếng chuông nhà thờ hòa lẫn những câu hát từ quán cafe  góc phố hay từ tận sâu thẳm cô quạnh một khúc trầm đưa về miền giáo đường xưa nhạt nhòa giờ vắng bóng người bằng lời ru miên man...


Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn...

Ru em giận hờn
Ru em giận hờn...


     Lời bài hát trải dài xa hun hút... ru hồn chìm mãi trong một cơn mê...   Đã  nhiều lần tôi ao ước có thế hóa thân thành đá, để chẳng bao giờ biết  phiền muộn là gì. Thà rằng cứ lạnh lùng , trơ như đá...    Nhưng có phải thật sự đá không vương vấn tình đời, tình người với nhiều cung bậc...


Đóa hoa hồng cài lên tóc mây...
Đóa hoa hồng vùi quên trong tay...
Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi...   

     Phải chăng ẩn trong đó là nỗi khát khao về tình yêu ngọt ngào lẫn hương vị đắng chát...  Cuộc đời, tình yêu  không  nguyên vẹn gam hồng toàn bích...
      
Hơ hững ... tuổi buồn mênh mang hòa cùng cơn mưa trong cõi hư vô !....

Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ...



      Người nghệ sĩ là người cảm nhận cuộc sống nhạy bén sâu sắc nhất. Tác phẩm của họ dù là thơ, văn nhạc, họa,... ở một khía cạnh, một mảnh nào đó trong toàn bộ tác phẩm sẽ thể hiện tâm trạng , suy nghĩ, xúc cảm không ở người này thì người khác một sự đồng cảm ... có khi không thể  gọi nên lời... có khi làm ta bật khóc...

Em gầy ngón dài
Lời ru miệt mài,
ngàn năm ngàn năm
Ru em muộn phiền,
ru em bạc lòng


     "Mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày đến và đi là mỗi lần chúng ta đương đầu với thử thách mới. Nhưng cái thử thách đương đầu với chính mình khi không còn nhiều điều phải vất vả chính là cái vất vả nhất. Xin lỗi TP vì đã vận từ bản thân mình để nói về bạn..."(MA)
      


     Cho phép thuphai sử dụng để kết thúc entry này, MA nhé và cũng không cần phải xin lỗi vì thuphai rất thích câu nói đó của bạn...
cái thử thách đương đầu với chính mình khi không còn nhiều điều phải vất vả chính là cái vất vả nhất...Vậy đó ! ... Là cái khó khăn nhất, gian nan nhất mà ta bắt buộc phải đi qua và đi qua để trở về cội nguồn một cách nhẹ nhàng - thanh thản...


Comment
vuonkhuya
vuonkhuya wrote on Dec 23
Mỗi ngày qua đi lời ru ta cứ dài thêm mênh mông cõi buồn.....
Ra phố mùa đông để thấy chút ấm áp vội vã nhân gian còn theo ta trong đêm thánh thuphai nhé !



thuphai
thuphai wrote on Dec 24, edited on Dec 25
Ngày u ... u không nắng đượm chút ảm đạm ... Tháng 12 với bao nỗi lo toan, tất bật có thể nhận thấy trên những con phố thân quen mỗi ngày lướt qua cùng với những vội vã nhân gian...
Tháng cuối năm dần vơi mau, chỉ còn vài ngày nữa thôi... Cái se se lạnh của mùa đông Sài Gòn cũng đủ làm buốt giá tâm hồn nhưng cũng chính là cái khoảnh khắc tìm thấy sự ấm áp đích thực tròn đầy... dù ... mỗi ngày qua đi lời ru ta cứ dài thêm mênh mông cõi buồn...

Ánh sáng mờ nhẹ của ngọn nến vừa đủ làm lòng ta ấm áp.
Sự lung linh huyền ảo của ngọn nến níu giữ trong ta những hoài niệm ngọt ngào yêu thương...
Sự hiện hữu của ngọn nến sẽ làm ta bớt lẻ loi quạnh quẽ...

Lang thang ra phố trong đêm thánh.
Noel gợi nhớ những ngày xa
Vạt áo chênh nghiêng tuổi biết buồn...
Để nghe hơi ấm trong se lạnh...

Một cảm giác lạc loài chợt muốn quay về con phố xưa ...
Người - ở - trời - xa - có - đồng - vọng ... !?...


muathuvangmos wrote on Dec 25
Những tâm sự chất chứa trong lòng bạn chẳng thể vơi phải ko TP ơi?



thuphai wrote on Dec 26
Nỗi niềm vẫn mãi vơi đầy miền nhớ miền quên ngọt đắng trải dài theo năm tháng ... không thoát ra khỏi những câu chữ khi ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím những lúc hoang hoài ... chìm vào ký ức ngày cũ... Đó cũng chính là khoảnh khắc bình yên hiếm hoi mà thuphai tìm thấy được trong hối hả của cuộc sống ...



Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

tháng tám và giấc mơ của tôi ....



      Những ngày qua trên blog ... xôn xao những
lời mời, những lời gọi rủ tôi vế Cao Lãnh và đến 
Vườn Khuya nhưng tôi chưa nhận lời với ai ... 
Có lẽ vì tôi không thích đám đông người. Nhưng
cũng có lúc đó cũng hữu dụng vì tôi chẳng cần nói
lời nào tôi... Nhớ thời gian công tác ở Sở Gíáo dục.
Không ít lần tôi phải làm Trưởng đoàn đi kiểm tra
tại các Trường. Trao đổi về công việc
không sao. Sợ nhất là khi tiếp xúc xã giao ngoài lề
với người của Trường. Tôi vốn không thích nghe
chuyện của người và nói về mình... Ngày ấy tôi 
còn quá trẻ ... Có một lần đến một Trường 
PTTH, vừa bước vào cửa, vị Hiệu trưởng đã nghĩ
tôi là học sinh của Trường kia đấy!... 



     

    Không hiểu sao đêm qua tôi thấy mình lạc bước vào Vườn Khuya một đêm đầy nắng ... ngồi nơi góc khuất bên bờ sông nhỏ hiền hoà nhìn mãi những đám lục bình trôi như những mãnh vỡ đời tôi trong quá khứ ... vui - buồn , ngọt - đắng, hạnh phúc - đau khổ ...

      Dường như tôi không nhìn thấy TL và cũng không tìm kiếm TL - một mình với tách cafe không đường như ngày nào ... Tôi vốn uống cafe không bao giờ thêm đường mà ...
 
       Lặng lẽ đến và lặng lẽ về không giai âm - chỉ có âm thanh đặc biệt rất riêng của cây cỏ côn trùng và ánh nắng đêm mờ ảo u ... u ... trầm mặc ...

Một mình... trong vườn khuya.
Một mình và một mình...
Dưới ánh nắng yếu ớt xuyên qua vòm lá ...
Tôi tìm lời ru... đêm... như con chim lạc bầy
... như cọng cỏ... khô mênh mang buồn...

     Giấc mơ của tôi chỉ thoáng qua trong chốc lát
     Tiếng chuông báo thức gọi dậy rồi ! ...

     Chuẩn bị và đưa thằng bé đi học ... Về nhà mở máy ... Bất ngờ thật TL đã gởi cho tôi "Tập thơ Màu tím"... Cám ơn bạn nhiều ... thật nhiều ...



mắt trông ngóng về nơi phương trời tím
hoa tím trôi, trôi theo mãi dòng đời
chiều hoang tím, cuộc đời lục bình tím
hôn lên màu tim tím yêu thương ...






       Nếu như một ngày, tôi cũng như thế mà đến đấy nhỉ ... không báo trước - không nói gì với TL cũng không nhắn BLT - như một người khách già bước vào quán - đơn độc một tôi ...

       Chắc là thi vị lắm ... !!! ...


đkl

Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

Nắng muộn...



... mãi luôn định hình một cái gì đó rất mơ hồ - phù du về cõi nhân sinh này. Nó chẳng là gì cả sau bao nhiêu năm sống và làm việc ... chẳng phải cho bản thân mà cho đời, cho nguời. Nhờ thế mà tồn tại không chút hỗ thẹn và cũng không nuối tiếc... Như thế là quá đủ để giờ đây ở tuổi xế chiều nhìn lại và luôn muốn cảm ơn đời, cảm ơn nguời về tất cả những gì đời đã cho và cả những gì không cho...

... ngoài kia vẫn là màu đen của màn đêm ám khói... điên thật rồi ! ... là bắt đầu hay kết thúc...

... cần một góc lặng ...

... không phải là bắt đầu hay kết thúc mà là tiếp tục từ nơi mà ngôn từ duờng như đã nhuộm màu tàn phai...






... có thể lại bắt đầu ở những gì đã muốn từ bỏ ... nhưng chẳng biết sẽ đuợc bao lâu ...

... một đôi khi chợt bắt gặp những góc đời yên lặng gợi nhớ ao uớc cháy bỏng rất xa chưa bao giờ có đuợc trong kí ức tuổi thơ .

... phải chăng khi bình minh ló dạng thì muộn phiền cũng rụng theo màn đêm dần tan bên kia cửa sổ... !? 


đkl




.