Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

Nắng muộn...



... mãi luôn định hình một cái gì đó rất mơ hồ - phù du về cõi nhân sinh này. Nó chẳng là gì cả sau bao nhiêu năm sống và làm việc ... chẳng phải cho bản thân mà cho đời, cho nguời. Nhờ thế mà tồn tại không chút hỗ thẹn và cũng không nuối tiếc... Như thế là quá đủ để giờ đây ở tuổi xế chiều nhìn lại và luôn muốn cảm ơn đời, cảm ơn nguời về tất cả những gì đời đã cho và cả những gì không cho...

... ngoài kia vẫn là màu đen của màn đêm ám khói... điên thật rồi ! ... là bắt đầu hay kết thúc...

... cần một góc lặng ...

... không phải là bắt đầu hay kết thúc mà là tiếp tục từ nơi mà ngôn từ duờng như đã nhuộm màu tàn phai...






... có thể lại bắt đầu ở những gì đã muốn từ bỏ ... nhưng chẳng biết sẽ đuợc bao lâu ...

... một đôi khi chợt bắt gặp những góc đời yên lặng gợi nhớ ao uớc cháy bỏng rất xa chưa bao giờ có đuợc trong kí ức tuổi thơ .

... phải chăng khi bình minh ló dạng thì muộn phiền cũng rụng theo màn đêm dần tan bên kia cửa sổ... !? 


đkl




.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét