Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

... lời ru muộn phiền...



      Trời mù sương...
      Mảnh không gian hiếm hoi của Sài Gòn ..  chỉ có thể mỗi khi Giáng sinh về...


       Dường như năm nào đúng vào thời khắc này mưa lại rơi. Có khi là một cơn mưa phùn rất nhẹ nhưng cũng đủ ướt mặt đường... Có khi là cơn mưa xối xả rát da lầy lội lối đi...

Đêm nay mưa bụi lại trở về
Lất phất rơi đủ ướt vai gầy
Đôi chân dẫn lối theo đường cũ
Vạt áo chênh nghiêng tuổi biết buồn


      Những ngày đầu đông se lạnh...
lang thang trên phố với những ánh màu rực rỡ, những hạt mưa rơi nhoà trên mặt vang vọng đâu đó tiếng chuông nhà thờ hòa lẫn những câu hát từ quán cafe  góc phố hay từ tận sâu thẳm cô quạnh một khúc trầm đưa về miền giáo đường xưa nhạt nhòa giờ vắng bóng người bằng lời ru miên man...


Lời ru miệt mài
Ngàn năm ngàn năm
Ru em nồng nàn
Ru em nồng nàn...

Ru em giận hờn
Ru em giận hờn...


     Lời bài hát trải dài xa hun hút... ru hồn chìm mãi trong một cơn mê...   Đã  nhiều lần tôi ao ước có thế hóa thân thành đá, để chẳng bao giờ biết  phiền muộn là gì. Thà rằng cứ lạnh lùng , trơ như đá...    Nhưng có phải thật sự đá không vương vấn tình đời, tình người với nhiều cung bậc...


Đóa hoa hồng cài lên tóc mây...
Đóa hoa hồng vùi quên trong tay...
Đóa hoa hồng tàn hôn lên môi...   

     Phải chăng ẩn trong đó là nỗi khát khao về tình yêu ngọt ngào lẫn hương vị đắng chát...  Cuộc đời, tình yêu  không  nguyên vẹn gam hồng toàn bích...
      
Hơ hững ... tuổi buồn mênh mang hòa cùng cơn mưa trong cõi hư vô !....

Trời còn làm mưa
Mưa rơi mưa rơi
Từng phiến băng dài
Trên hai tay xuôi
Tuổi buồn em mang
Đi trong hư vô
Ngày qua hững hờ...



      Người nghệ sĩ là người cảm nhận cuộc sống nhạy bén sâu sắc nhất. Tác phẩm của họ dù là thơ, văn nhạc, họa,... ở một khía cạnh, một mảnh nào đó trong toàn bộ tác phẩm sẽ thể hiện tâm trạng , suy nghĩ, xúc cảm không ở người này thì người khác một sự đồng cảm ... có khi không thể  gọi nên lời... có khi làm ta bật khóc...

Em gầy ngón dài
Lời ru miệt mài,
ngàn năm ngàn năm
Ru em muộn phiền,
ru em bạc lòng


     "Mỗi năm, mỗi tháng, mỗi ngày đến và đi là mỗi lần chúng ta đương đầu với thử thách mới. Nhưng cái thử thách đương đầu với chính mình khi không còn nhiều điều phải vất vả chính là cái vất vả nhất. Xin lỗi TP vì đã vận từ bản thân mình để nói về bạn..."(MA)
      


     Cho phép thuphai sử dụng để kết thúc entry này, MA nhé và cũng không cần phải xin lỗi vì thuphai rất thích câu nói đó của bạn...
cái thử thách đương đầu với chính mình khi không còn nhiều điều phải vất vả chính là cái vất vả nhất...Vậy đó ! ... Là cái khó khăn nhất, gian nan nhất mà ta bắt buộc phải đi qua và đi qua để trở về cội nguồn một cách nhẹ nhàng - thanh thản...


Comment
vuonkhuya
vuonkhuya wrote on Dec 23
Mỗi ngày qua đi lời ru ta cứ dài thêm mênh mông cõi buồn.....
Ra phố mùa đông để thấy chút ấm áp vội vã nhân gian còn theo ta trong đêm thánh thuphai nhé !



thuphai
thuphai wrote on Dec 24, edited on Dec 25
Ngày u ... u không nắng đượm chút ảm đạm ... Tháng 12 với bao nỗi lo toan, tất bật có thể nhận thấy trên những con phố thân quen mỗi ngày lướt qua cùng với những vội vã nhân gian...
Tháng cuối năm dần vơi mau, chỉ còn vài ngày nữa thôi... Cái se se lạnh của mùa đông Sài Gòn cũng đủ làm buốt giá tâm hồn nhưng cũng chính là cái khoảnh khắc tìm thấy sự ấm áp đích thực tròn đầy... dù ... mỗi ngày qua đi lời ru ta cứ dài thêm mênh mông cõi buồn...

Ánh sáng mờ nhẹ của ngọn nến vừa đủ làm lòng ta ấm áp.
Sự lung linh huyền ảo của ngọn nến níu giữ trong ta những hoài niệm ngọt ngào yêu thương...
Sự hiện hữu của ngọn nến sẽ làm ta bớt lẻ loi quạnh quẽ...

Lang thang ra phố trong đêm thánh.
Noel gợi nhớ những ngày xa
Vạt áo chênh nghiêng tuổi biết buồn...
Để nghe hơi ấm trong se lạnh...

Một cảm giác lạc loài chợt muốn quay về con phố xưa ...
Người - ở - trời - xa - có - đồng - vọng ... !?...


muathuvangmos wrote on Dec 25
Những tâm sự chất chứa trong lòng bạn chẳng thể vơi phải ko TP ơi?



thuphai wrote on Dec 26
Nỗi niềm vẫn mãi vơi đầy miền nhớ miền quên ngọt đắng trải dài theo năm tháng ... không thoát ra khỏi những câu chữ khi ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím những lúc hoang hoài ... chìm vào ký ức ngày cũ... Đó cũng chính là khoảnh khắc bình yên hiếm hoi mà thuphai tìm thấy được trong hối hả của cuộc sống ...



2 nhận xét:

  1. 1.
    Đêm nay mưa bụi lại trở về
    Lất phất rơi đủ ướt vai gầy
    Đôi chân dẫn lối con đường cũ
    Mỏng mỏng tanh tà áo tuổi biết buồn

    2.
    Nơi góc khuất giáo đường ...
    phải chăng anh đang nhớ !?
    nỗi nhớ này cho em !
    đã xa rồi tình yêu nơi anh
    chơi vơi mình em .

    Kỷ niệm nuôi hoài trong trí nhớ
    chiều lang thang đôi bàn tay xiết chặt
    bài thánh ca buồn
    mưa nỉ non.

    Em ngày ngày nhặt nhạnh
    đầy vơi cùng mưa
    những miên man về con phố nhỏ ...

    ... là cảm xúc vào một mùa giáng sinh đã qua ...
    ... thanh âm tiếng chuông nhà thờ xa xa trong veo dưới làn mưa bụi trong đêm cô tịch ... chùng xuống một cõi muộn phiền lúc nào cũng chờ dịp òa vỡ xót xa lịm người ...

    Trả lờiXóa
  2. Giáng sinh năm nay không mưa... vẫn buồn....

    Trả lờiXóa