Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

... nhớ một mùa đông ...




       Mỗi khi bất chợt nghe một bài hát nào về múa đông ở đâu đó cô lại có một cảm giác khó tả bằng lời. Chẳng biết từ lúc nào cô đã yêu mùa đông Hà Nội - như yêu thành phố Sài Gòn 2 mùa mưa nắng, nơi mà cô đã sống từ những ngày còn thơ ấu. Mùa đông Hà Nội chỉ kịp đến với cô một lần duy nhất trong khoảng thời gian hơn một năm  ra Bắc học nhưng cũng đủ để cho cô cảm nhận hết cái lạnh buốt thấu  tận xương tuỷ, cái thú vị của mùa đông mà cô chỉ được xem và mơ hồ cảm nhận nó qua phim ảnh , qua mô tả trong những cuốn truyện cô đã đọc.

     Gia đình cô - gốc Bắc nhưng lớn lên và trưởng thành ở Sài Gòn . Cô chưa bao giờ nếm cái rét đậm của mùa đông, chưa bao giờ nhìn thấy màn sương mù dày đặc bao quanh mình. Cái không gian ngày thường biến đâu mất , chỉ còn lại một màu trắng xoá trước mặt cùng cái lạnh đang cố len lỏi vào người. Như vậy ... làm sao cô lại không có cái cảm giác thật thú vị và thích thú như ngày nào còn bé mỗi khi được nhận một món quà từ tay mẹ.


     Còn nhớ ngày ấy, mùa đông, những người bạn ngoài ấy ít khi ra đường, nhưng cô thì khác, mặc thật ấm, sau giờ học lại một mình cho tay vào túi áo, chậm rãi đi dạo trong sân trường thưởng thức cái thế giới chung quanh mình - không có ai, không một bóng người nào cô có thể nhìn thấy qua màn sương, chỉ nghe đâu đó âm thanh to, nhỏ của những chiếc xe thi thoảng chạy trên đường vọng lại. Mùa đông đối với cô tuyệt diệu vô cùng. Mùa đông làm con người ta dễ trở lại với chính mình hơn. Tâm hồn cô sâu lắng hơn, không còn những bận bịu với những con chữ, những bài học khô khan ngày ngày phải ngấu nghiến nhét vào đầu, không còn nỗi buồn vì nhớ nhà, không còn những muộn phiền ...


      Lúc này cô nhớ H và nghĩ đến anh.


     Còn nhớ ngày nào trong một bức thư anh đã viết: “Có những lúc anh muốn ép lại cái khoảng cách ngót 2000 km để được thấy em bên chiếc xe đạp dưới gốc cây me cổng VK”. Cô đã đọc đi đọc lại câu ấy nhiều lần - trước lúc đi ngủ - cả trong những giờ học trong giảng đường. Cô thật sự xúc động lắm . Một cảm giác xao xuyến - bâng khuâng tưởng như lần đầu biết yêu người . Trong một khoảng thời gian dài, cô đã nghĩ nhiều đến anh. Sự nhớ nhung cũng dần định hình trong tâm hồn cô từ khi ấy ... Chẳng biết là thứ tình cảm gì nữa nhưng cô biết rõ đó không phải là thứ tình cảm mà cô đã có đối với H trước đây.


     Cái tĩnh lặng của không gian khiến thời gian như dừng lại trong cô. Những cây trút lá, mưa giăng mắc, sương thướt tha, và … tất cả giống như một không gian tiêu điều, hiu quạnh nhưng dường như với cô lại là một phong cảnh đầy chất thơ mộng, trữ tình và lãng man. Một niềm say mê trước màn sương với một cảm giác lâng lâng bay bổng như lạc vào chốn thiên thai của những tiên nữ trong những câu chuyện thần tiên mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực cô đã đọc từ những năm còn học tiểu học.



Đêm mùa đông đi trên con đường quen
Nghe tiếng rao bồi hồi nỗi nhớ
Đâu hàng cây quạnh hiu phố cũ
Hà nội ơi đêm mùa đông Hà nội ơi
Đi tìm em đi men theo thời gian
Qua tháng năm vào mùa đông ấy
Cho dù xa lòng ta vẫn nhớ
Hà nội ơi đêm mùa đông Hà nội ơi
Ơi đêm mùa đông Hà nội thức trong mơ
Anh đi tìm em như tìm về hạnh phúc
Ơi đêm mùa đông Hà nội buông hơi thở,
Hà nội ơi đêm mùa đông Hà nội ơi...

(Hà Nội Đêm Mùa Đông - Hoàng Phúc Thắng)





         Cô nhớ H và cô cũng nghĩ đến anh. Mỗi lần nói chuyện với anh cô cử tưởng như đang nói chuyện với H. Cũng với dáng vẻ trí thức và trắng trẻo, cũng trầm lắng, khiêm tốn, tế nhị, sâu sắc ... nhưng anh cởi mở, vui vẻ hơn H "một chút xíu”. Cô quen anh trong dịp anh cùng với vài người khác đến công tác ở VK trong bốn tháng sinh viên bọn cô bước vào giai đoạn học chính trị. Anh là giảng viên của một Truờng ĐH ở HN Anh và các bạn anh là thầy kia đấy nhưng bọn cô chỉ gọi anh và những nguời khác là anh và xưng tên. Anh không hướng dẫn nhóm của cô mà là một người khác.  Cả 2 giờ đây đều là giáo sư tiến sĩ nổi tiếng ở HN. Cô chỉ gặp rồi quen anh qua một người bạn khác. Cô chỉ nói chuyện với anh mỗi khi gặp nhau ở sân trường. Nhớ có lần, anh cứ nói mãi không dứt, vì ngại nên cô đã vào lớp học trễ gần một tiếng. Thế thôi !

       Sau đó trước khi trở về HN, anh đã hỏi cô địa chỉ nhà.


      Cái lạnh cũng dần len nhẹ vào người nhưng hình như chẳng nghĩa lý gì cả. Cô bước đi thật chậm, mỗi bước đi dường như đem theo hơi thở ấm áp trong lành. Lúc này đây, cô cảm nhận được rất rõ tình yêu của cô, mãi mãi là một thứ tình cảm không trọn vẹn. Tâm hồn cô, đầu óc cô như chìm vào cõi hư vô của một không gian khác. Không gian cảm nhận của riêng cô và chỉ riêng cô mà thôi...


       Cái không gian ấy chỉ đến trong cô một lần trong đời và mãi mãi vẫn ở trong cô để rồi có một ngày cô đã gởi đến anh … “ Hình như có một cái gì đó không còn như ngày xưa khi SV đặt viết lên trang giấy… ” ngay đầu bức thư.


        Và cũng từ đó , anh và cô không còn liên lạc thư từ gì với nhau nữa ... !


         Cả anh H và cô lúc ấy cũng còn quá trẻ chưa thể hiểu  thứ tình cảm  mong manh dễ vỡ ấy mà giữ gìn - trân trọng ...

         Giờ thì đã xa ... đã xa ... vời vợi ...




... đêm - nắng không về - buông hơi thở ...

 

3 nhận xét:

  1. Còn lại điều hạnh phúc trở nên bất diệt!

    Trả lờiXóa
  2. Vâng. Và đó cũng là hoài niệm rất riêng còn dọng lại trong miền nhớ... mà đời đã cho hay không cho ta ... ,phải không C.H.Văn? ...

    Trả lờiXóa
  3. Có lẽ đời sống đã cho ta chạm vào những vết xước đủ vừa để... còn lại điều hạnh phúc trở nên bất diệt...

    Trả lờiXóa