Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

Hư ảo tàn...



  1.

    Thời gian trôi qua , ai cũng đổi khác. Bà chị cả đã từ một thiếu nữ vươn vai thành thiếu phụ… và … tôi cũng vậy… Một cảm giác bâng khuâng vu vơ của ngày còn trẻ giờ đây luôn hiện hữu trong tôi, gặm nhắm tâm hồn tôi từng ngày …
   
     Hắt hiu buồn… 

    Thời gian như những cây bút màu khiến cho cuộc sống của con người mỗi ngày phong phú thêm, đầy đủ và tiện nghi hơn rất nhiều. Người ta đã bắt đầu chăm chút cho khuôn mặt , cho vóc dáng của mình. Người ta, đàn bà và cả không ít đàn ông tìm đến các Thẩm mỹ viện mong được đẹp hay là để không già hơn... Có thể với người này hay người kia … Để làm gì còn tuỳ vào khát vọng của họ …   

     Với tôi, thời gian hình như chỉ  là…
     những nhát dao khắc sâu - hiện rõ trên khuôn mặt - làm cho tôi có vẻ khô cằn hơn, má hóp, mắt thầm quầng với nhiều nếp nhăn khắc khoải ... chỉ còn thiếu cái lưng chưa kịp còng đi thôi … 
     những nhát dao cứa sâu vào suy nghĩ , vào tâm hồn khiến tôi trở nên lạnh lùng, khinh bạc hơn - xa rời hơn với cuộc đời, thờ ơ hơn với đời tôi...

     Mũi dao thời gian ấy quả thật tàn nhẫn đã biến tôi thành một hình hài như thế từ bao nhiêu năm qua để  rồi cứ mãi ngập ngụa quẫy mình trong nỗi muộn phiền …  
   
     Tôi đã bỏ rơi tôi …


  2.


      - Hình như chị có chuyện buồn !…

     Dưới ánh đèn mờ nhạt hoà với ánh trăng ngày rằm một màu sáng nhàn nhạt khói sương ...  se lạnh ...
     Đã khuya lắm rồi …
    Tiếng hỏi của ai đó làm  cô giật mình . Nhìn quanh, quán đã thưa người… hoảng hốt tắt vội máy tính cho vào cặp… uống cạn những giọt đắng cuối cùng ...

      Cô không kịp nhớ vừa mới đây có người đã hỏi điều gì đó

       - Hình như chị có chuyện buồn !…
      À ! ...  Cô ngước lên. Trong bóng đêm , một đôi mắt có đôi mày rậm kia đang chăm chú nhìn cô . Một  ánh nhìn thân thiết mà khi bị nhìn không làm sao giấu được sự thật, khiến cô như muốn san sẻ nỗi buồn của mình. Tự dưng cô buông câu trả lời :

      - Tại sao ông nghĩ thế?

      Người đàn ông đáp một cách thành thật:

     - Tôi đã trưởng thành giữa các chị em gái . Chính nhờ vậy, tôi hiểu và thấy được cả nụ cười hạnh phúc của họ. Còn chị thì tôi không nhận thấy điều đó trong ánh mắt. Tôi chú ý đến chị khi chị vừa bước vào quán và chọn cho mình một góc khuất  trầm mặc này . Khuôn mặt chị , đôi mắt chị , dáng dấp chị ẩn chứa một nét buồn xa dịu vợi…  Chị có tâm sự …

     Cô chớp mắt, rồi nhìn thẳng mặt ông ta. Ông ta khá là tò mò đấy !
      Không thể như vậy được!
     Không lẽ tâm sự thầm kín lại phơi bày hết trước người đàn ông xa lạ này ư?
      Cô là người dễ dàng bộc lộ tình cảm riêng tư của mình thế sao? .
     Khi mà ... "Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ – Có khi bày tỏ được thì cũng chỉ là những tiếng nói dở dang. Có người dấu bặt ...Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người." (TCS)

    Vậy đó , những lúc mông lung hoang hoãi ngồi ở quán cà phê một mình, cô vẫn miên man nghĩ đến những gì đã đi qua và mất hút sau cuộc đời cô. Type cũng nhiều đoạn tản văn ngắn nhưng không phải tất cả đều phơi bày trên blog ... vẫn có những tản văn  cô chưa bao giờ post cho mọi người xem mà chỉ giữ cho riêng mình... Thi thoảng lại mở ra đọc và chiêm nghiệm ... Những điều cô viết thường là những trăn trở , những hoài niệm - cũng có thể coi đó là lời than thở - về  cuộc sống , về thân phận của chính cô và cả những phận đời muôn vẻ khác ... Bạn bè ai cũng nói cô là người nhạy bén và đa sầu ... Có lẽ thế nên ... chẳng bao giờ ngừng suy nghĩ ... Cô rất thèm có được nhiều giây phút rỗng - tĩnh tại cho cái đầu mỏi mệt, cho con tim xao xác của mình nhưng nó chưa hề đến với cô dù chỉ một khắc dừng lại ...

     Cô có thể khóc khi ngang qua cuộc đưa tiễn đẫm nước mắt trong một đám tang bất kỳ nào đó.
     Cô cũng có thể xót xa cho những đứa trẻ đen nhẻm, mặt mày lấm lem bụi bặm  đứng ngồi vật vã trên đường phố để xin ăn, ... Cô cảm thấy đau khi đây đó những cụ ông , cụ bà  lủi thủi  mò mẫm để có được những đồng tiền bố thí của những tấm lòng nhân hậu... Nhưng rồi cái mặt trái ẩn sau những điều đó là một tội ác , là một sự lừa lọc dối trá của những kẻ lười biếng , xấu xa không làm mà muốn hưởng thụ ...
      .........
     Từ đó,  cô không còn những dòng chữ cho nó nữa mà chỉ dành riêng cho nỗi niềm  hư hao của chính mình mà thôi ... 
     Từ đó , cô thờ ơ với đời ...

          
              - Chị sao vậy !

     Lại một câu hỏi nữa ... Trước mắt cô là cũng vẫn  là người đàn ông ấy - khuôn mặt rõ hơn đem lại cho người đối diện một cảm giác tin tưởng. Lặng thinh ... và một chút bối rối, cô cúi xuống khuấy ly cafe rỗng . Tiếng lanh canh khe khẽ làm cô bình tĩnh hơn …     

    Không trả lời. Cô đứng dậy … đi về phía quầy tính tiền Cô luôn tự mình như vậy mỗi khi muốn về mà không thấy một tiếp viên nào đứng gần đó !...
    Đôi mắt ấy hình như vẫn ở rất gần bên cô .
    Cô quay lại , cúi đầu chào ông ta …

        -  Chào chị . Hy vọng gặp lại ...

    Nói xong, ông ta  liền bỏ đi ... Ngạc nhiên , cô  nhìn theo đến khi người đàn ông ấy khuất sau giàn hoa tím thoáng mùi hương đêm ngọt dịu ...
    Cô ra về. Ánh trăng treo lơ lửng trên trời cao... thật tròn . Cái cảm giác đi trong đêm khuya... lạ ... chơi vơi ... giữa bóng tối và ánh sáng.  Trăng sáng  huyền ảo . Đêm có trăng  đêm đẹp, đêm diệu kỳ... Trăng lên làm cho đêm lung linh ngọc ngà... Trăng lên xua màu u tối nhưng nắng khuya vẫn không thoát khỏi bóng tối của đêm. Nếu trăng không chìm vào đêm, trăng mất đẹp. Đêm càng sâu thì trăng càng vằng vặc sáng kiêu sa. Đêm càng dài thì trăng càng thon thả, thướt tha...
   Trăng lên cho đêm vỡ tối.  Đêm và trăng hoà quyện gắn bó nhau làm cho đêm vốn sâu hun hút trở nên mù mịt huyền ảo lung linh ...

    Trăng đến ngày lại tròn, thế còn cô ?
    Cô cúi xuống, không hiểu sao tự nhiên nước mắt ràn rụa trên má. Trăng khuyết rồi tròn, bèo tan rồi hợp, chẳng lẽ cô mãi mãi cuộn tròn vào nỗi cô đơn, hiu quạnh liêu xiêu muộn phiền như thế này sao ?
    "Chị ơi, chị là một người phụ nữ nhạy cảm và giàu tình cảm. Chỉ có điều rằng chưa ai có thể chạm tay vào sự cô đơn của chị để phá tan nó...?  " Đó là một lời cmt của cô bạn nhỏ HXR ... Không ai , không ai có thể làm được điều đó cho cô, ngay cả chính cô. Mọi chia sẻ chỉ là những đồng cảm , những phút ngắn ngủi tạm lắng lòng ... cần có để cảm thấy giảm bớt đi một phần sự trống trải và tẻ nhạt cho cuộc đời mình ... 
   Thế thôi !
   "Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh... Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi đã nhiều sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người. Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay kẻ chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ quên trong những ngăn kéo của quên lãng. Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự đau khổ và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh. Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ ..." (TCS) ...
    
    Cô để mặc cho nỗi đau trôi theo dòng nước mắt… Tâm hồn cô lúc này đang bấn loạn bởi bao nhiêu chuyện tưởng đã có thể chôn chặt đáy lòng, phút chốc lại trở về bởi một sự gợi nhắc vô tình …

   Bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại, cũng có thể mường tượng được cảm giác cô đơn đến tắc nghẹn  và tan loãng ra, chảy dài thành từng vệt, rả rích thẩm thấu tận đáy tâm hồn cô một mảnh phiền đeo mang suốt phận đời ...  Có phải !? ...

    Đêm nay ... đầy nắng ...
    Chợt nhớ một ước vọng xa ... không biết khi nào mới có thể chiêm ngưỡng được ... Một nụ quỳnh vừa hé nở đã ngậm đầy “hương trăng” ... mười sáu ...
    
     đkl





vuonkhuya wrote on Oct 7, 2010
thuphai said
những nhát dao cứa sâu vào suy nghĩ , vào tâm hồn khiến tôi khinh bạc hơn - xa rời hơn với cuộc đời , thờ ơ hơn với đời tôi.
....nhưng đừng bao giờ thờ ơ với những cảm xúc của trái tim dẫu thời gian cứa vào hình hài và suy nghĩ những vết ngọt lịm....


12h17AM - 11/09/09
 

thuphai wrote on Oct 7
vuonkhuya said
....nhưng đừng bao giờ thờ ơ với những cảm xúc của trái tim dẫu thời gian cứa vào hình hài và suy nghĩ những vết ngọt lịm...
Dù thời gian cứa sâu vào hình hài và suy nghĩ những vết thật sắc bén làm ta đau đớn đền tận cùng nhưng lại là những vết cứa ngọt lịm ... nên ta vẫn phải vui vẻ đón nhận - cám ơn đời về tất cả những đời đã cho hay không cho ta ...
Cám ơn Luân đã đề cập đến cái điều duy nhất còn lại đó ... Tưởng như là điều bình thường và nhỏ bé nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc và lớn vô cùng ... Chỉ còn trái tim để sống, để thở và để thấy, để biết mình vẫn còn hiện hữu... thì làm sao mà thờ ơ được nhỉ ... Nếu ngày nào đó, bỗng dưng khi nhìn sự vật, nhìn con người đơn giản chỉ với hình vóc bên ngoài để không nhầm lẫn x chứ không phải là y, người này là A không là B mà chẳng có chút suy nghĩ - cảm nhận gì có nghĩa là ta đã thơ ơ - thơ ơ với chính sự hiện hữu của bản thân ta , thơ ơ với chính trái tim ta ... là ta còn sống nhưng như đã đặt dấu chấm hết cho phân đời ta...
Sống mà như đã chết ... là điều tồi tệ nhất đó, phải không !? ...

Ta là ai mà yêu quá đời này ... 

quynhhuong56 wrote on Oct 7
Hãy xem dĩ vãng như một thước phim buồn...Ta lại mỡ thêm một phiên bản mới vui hơn thú vị hơn...cho sự tồn tại sống với cuộc đời nầy em ạ! 

thuphai wrote on Oct 7
Đời người có nhiều bước ngoặc. Mỗi bước ngoặc lại có một định mệnh an bày. Trong đó con người là diễn viên u mê dễ tính và thượng đế là một đạo diễn khôn khéo tài ba...
Khi sắp sửa bước qua một bước ngoặc của đời mình đều mong sẽ xán lạn hơn, vui tươi hơn, thú vị hơn nhưng chẳng thể biết trước được điều gì sẽ đến trong cái phiên bản mới đó... ! ...
Nói thế thôi ... để sống bình an và thanh thản hãy tin yêu cuộc đời bằng tấm chân tình thì cuối con đường khổ đau niềm vui và hạnh phúc sẽ nở một nụ cười thân thiện, chị hén ! ...

hoasuongrong wrote on Oct 7
chị ơi, ta sống được bao nhiêu năm nữa mà lại hững hờ với chính mình vậy Chị? Trước tiên hãy sống cho Chị & đó cũng sẽ là món quà vô giá mà Chị gửi đến những người yêu mến Chị đó!

thuphai wrote on Oct 7, edited on Oct 7
Chẳng còn bao lâu nữa nên hãy quan tâm đến người , nhất là những người mà ta gần nhất , những người yêu mến nhất nhiều hơn và vì thế nếu có thơ ơ với chính mình cũng là điều nên làm cho ta , cho người đó, em à !...




thuphai wrote on Oct 8
... hồn chợt chênh nghiêng trong khoảnh khắc
để lòng theo những giọt mưa rơi ... bên thềm mùa lá rụng
giăng ngang phận đời ... những hư ảo tàn phai ...


hoasuongrong wrote on Oct 8
chị ơi, Chị có rất nhiều bạn bè bên cạnh, chị không có cô đơn đâu chị àh! Như Em quý mến Chị nèh! Hehe...

thuphai wrote on Oct 9
Tôi như chim xa lạ
Đứng nhìn những ngày qua
Trong tim tôi bất ngờ
Một lời than rất nhỏ

Tôi như con chim hiền
Bay về lúc chiều hôm
Thôi quên đi thiên đường
Một đời tôi mãi tìm ...

(TCS)

thuphai wrote on Oct 9
Cám ơn em nhiều về tình cảm em dành cho chi ...!

t2nk5 wrote on Oct 8
Ngủ đi chị........đêm đã khuya rồi...... đừng suy tư nữa... Em đọc mà sao thấy buồn buồn......... Ngủ ngon nhé! Nếu coi " nắng" là niềm vui thì đêm nay đầy nắng thì chị ko có cô đơn nhiều phải ko... Có chút vui le lói ở đoạn cuối...^_^

Oct 9
Tôi như chim ưu phiền
Bay về cuối dòng sông
Con sông mang tin buồn
Nằm chờ những đoá hồng

Tôi con chim vô vọng
Linh hồn rất mong manh
Trong tôi có một lần
Một mùa ôi rất lạnh...

(TCS)

thuphai wrote on Oct 9
Những lời chia sẻ của nhẹ nhàng như lời ru về một dòng sông tuổi thơ thỉnh thoảng trở về trong giấc mơ hoang ... Cám ơn em nhiều...nhé !...

t2nk5 wrote on Oct 10
thuphai said
Những lời chia sẻ của nhẹ nhàng như lời ru về một dòng sông tuổi thơ thỉnh thoảng trở về trong giấc mơ hoang ... Cám ơn em nhiều...nhé !...
http://t2nk5.multiply.com/journal/item/247 ---- sẻ chia với chị cái cảm giác này...

thuphai wrote on Oct 10, edited on Oct 10
Không buồn
kh6ng vui
Rỗng ...

Một cảm giác thật hiếm hoi ...!

vynn99 wrote on Oct 
" Thu chưa Phai "

" Cô gái,
đứng sau khung cửa
đã rời đi .
Nhẹ nhàng,
như khi cô đến...

Khung cửa mờ nhạt,
như vẫn còn sáng ánh mắt cô
Hiền và lành...
Dịu dàng như Mẹ

Thu chưa phai,
Thu chỉ mới vừa chạm đến mầu lá
và nắng chưa úa cho thu chiều vàng phai

Thu chưa phai,
chỉ là thoáng gió qua
một cánh sen hồng
còn nằm lại trên mặt hồ yên tĩnh..."

Vynn K.

( Tặng ThuPhai cùng nỗi xúc động khi đọc bài viết...)

thuphai wrote on Oct 9, edited on Oct 9
Cám ơn anh Vynn đã ghé qua đọc và để lại cho thuphai những câu thơ nhẹ nhàng trong veo sâu lắng ...gợi một khung cảnh chiều thu thật đẹp ... !

Thu chưa phai,
chỉ là thoáng gió qua
một cánh sen hồng
còn nằm lại trên mặt hồ yên tĩnh....

thuphai wrote on Oct 10
vynn99 said
Tặng ThuPhai cùng nỗi xúc động khi đọc bài viết..
... thuphai vui lắm đó vì entry này đã không làm anh Vynn chuếnh choáng lảo đảo như người say ...

thuphai wrote on Oct 15
Mỗi ngày sống tới, mỗi ngày tôi thấy đời sống nhỏ nhắn thêm. Ðời sống thật sự không tiềm ẩn điều gì mới lạ ..." (TCS) ...

huynhtran wrote on Oct 15
Cứ đọc và đọc mãi..
Photobucket

namhong66 wrote on Dec 24


Photobucket


Ta mang cho em một đóa quỳnh
Quỳnh thơm hay môi em thơm
Em mang cho ta một chút tình
Miệng cười khúc khích trên lưng... (Trịnh Công Sơn)

thuphai wrote on Dec 27
Đêm chìm sâu vào vườn trăng với thứ ánh sáng mờ ảo lung linh....Đóa quỳnh thơm ngát rạng ngời, nở giữa nắng khuya nồng nàn mong manh dệt nên một chuyện tình lãng mạn ngây ngất nhưng phù dù ... chớm đó rồi tàn đó... đủ vừa để mang theo một nỗi niềm diễm tuyệt gởi theo những dòng tự tình êm như lụa ... mỏng như tơ ... dù chỉ là .. Tình rơi... !...

Anh mang cho em một chút buồn
Vì anh như sông lênh đênh
Môi em cho anh một cánh hồng
Lụa là phút ấy chưa quên.

Đêm này đêm
Buồn bã với những môi hôn
Trong vườn trăng
Vừa khép những đóa mong manh...

(TCS)

namhong66 wrote on Dec 27
Vừa vào bên Google và nhận ra blog thuphai ở đó :)


thuphai wrote on Dec 25
Bạn thật tinh tế. Đã giúp thuphai thực hiện trọn vẹn một ước vọng xa ... Chiêm ngưỡng không chỉ là một nụ quỳnh mà hai đóa quỳnh hoa ngậm đầy “hương trăng” ... mười sáu ... vào thời khắc khó quên trong mùa Giáng sinh năm nay ... Cám ơn bạn nhiều ... nhiều...
Đóa quỳnh ngày nào bạn gởi. thuphai vẫn giữ gìn cẩn thận ... đó, bạn à !

thuphai wrote on Dec 25
Hoa quỳnh vẫn một màu trắng - tinh khôi - khiết trong - kiêu kỳ...
Một vẻ đẹp huyền ảo - liêu trai - mong manh - nôn nao hồn người....
Một kiếp hoa phù du - vô thường...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét