Thứ Năm, 18 tháng 11, 2010

Bỏ lại vườn khuya...



   Không hiểu sao thời gian gần đây cứ khoảng hơn  2 giờ sáng lại chợt thức giấc và không thể ngủ được nữa. Ngoài khung cửa sổ, gió lạnh, cây bồ đề dần trụi lá. Thành phố vẫn còn chìm sâu vào giấc ngủ dịu dàng . Đêm vẫn còn đó một màu hoang huyễn xa vắng ...
    Nắng khuya vẫn lung linh mờ ảo ...!
 
    Chơt nhớ, chiều qua vừa mới add vào album bài hát “Mùa hoa bỏ lại” do Thu Phương thể hiện  ...  Cô với lấy headphone gắn vào tai , nhấn nút . Giai điệu  vang khúc nhẹ nhàng . Âm giọng giản dị và nồng ấm của cô ca sĩ này có lẽ đã làm cho ca từ nổi bật lên hơn các ca sĩ khác mà cô đã nghe.  Dường như lại càng nồng nàn hơn, ngọt ngào hơn trong đêm thanh rằm.

Ngoài hiên nắng lên, đi về đâu đó 
giấc mơ trôi dạt giữa đêm.
Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ.
Tỉnh giấc bên anh một giấc mơ nhẹ.
Ngày mai khát khao, hay hờn ghen mãi 
đôi môi em nụ hôn nào.
Như cành phong non chiều xưa em nép vào anh.
Chợt thấy yêu thương giờ hóa xa lạ.

Từ tháng năm đó, chìm dấu cơn sóng.
Lang thang chi mùa thu tội tình?
Niềm vui nỗi buồn, 
chờ em thức dậy, khắc sâu vào đêm.
Giờ khuất xa lắm, vườn đã yên giấc.
Em đi đâu mùa hoa bỏ lại?
Về thăm núi đồi, 
hoàng hôn khép lại, 
nỗi đau ngày xưa.
Rồi sẽ qua hết, đời cuốn xô mãi, 
tha thứ cho mùa thu bé dại.
Mãi chơi đến muộn, 
loài hoa lỗi hẹn, 
chết trong vườn khuya






  Ảnh: Trầm Luân


    Đêm - chìm vào ca khúc, hòa vào ca từ chẳng phải là cô đã cảm nhận được  một nỗi cô đơn da diết lặng thầm, một nỗi chờ mong quay quắt, một sự khát khao cháy bỏng khắc sâu vào tim, khắc sâu vào đêm hằn lên một nỗi đau xưa tưởng đã khép lại nhưng vẫn là mãi là những đêm thao thức đợi đợi chờ chờ trong vô vọng ... " Chợt thấy yêu thương giờ hóa xa lạ" .

   Chợt buồn, chợt cô đơn, chợt ước ao một cơn mưa đến vội của một Sài Gòn - giờ đây - thất thường - hai mùa mưa nắng ... 
    Rồi đến một lúc nào đó - café một mình - lang thang một mình ... không chờ   không đợi ... và có thể sẽ quên mất cảm giác trống trải vào lúc nửa đêm chênh nghiêng ...
    Lặng lẽ quá ! Mênh mang quá ! Ngậm ngùi quá !
    Những nỗi niềm không thể sẻ chia ... !
    Rồi sẽ quên hết … rồi  … sẽ không còn nhớ gì nữa  … !?


 
  




Đêm chênh
 04.03.2010
     đkl


vuonkhuya wrote on Mar 4
...." lang thang chi mùa thu tội tình.
Niềm vui nỗi buồn chờ em thức dậy khắc sâu vào đêm"...
Hẹn ...Tối trở về nghe lại
..."nhưng ngày mai tôi còn chăng tôi nữa thời gian.
Về giữa mênh mang ngàn lớp xô bờ"...

thuphai wrote on Mar 5, edited on Mar 5
Giai điệu chậm rãi, ca từ mang chất tự sự nhẹ nhàng đưa ta vào một giấc mơ về một câu chuyện tình yêu muôn thuở. Ta như như chìm vào cơn miên du say đắm - không gian vang một điệu buồn chia xa. Ngày nắng lên cho hồn mãi lang thang vào cung mơ nức nở nghẹn ngào …
"Ngoài hiên nắng lên, đi về đâu đó giấc mơ trôi dạt giữa đêm
Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ
Tỉnh giấc bên em một giấc mơ nhẹ"

Chốn bụi trần vẫn từng nhip bước chân vội vã lạc vào một hư không mộng mị một thời gian khói sương - dập dìu bên tai tiếng nấc nghẹn ngào của nhịp đời trôi theo giấc mộng. Có phải họ đang vươn tới những gì chưa có được ... ?
"Ngày mai khát khao, hay hờn ghen mãi đôi môi em nụ hôn nào
Như cành phong non chiều xưa em nép vào ta "

."nhưng ngày mai tôi còn chăng tôi nữa thời gian.
Về giữa mênh mang ngàn lớp xô bờ".

Thôi hãy quên ,,,vả đừng chờ ...
... người hãy ngủ đi ... mộng vẫn bình thường ... !?

vuonkhuya wrote on Mar 5
....khát khao mụ mị trong đêm mịt mù mê đắm. Đời người như một chuỗi miên du bất tận. Rồi quán chữ quên dù nhiều khi đã qua rồi điều thật. Điều thật lại nhiều khi phũ phàng nên đang thở dài lại cứ ngỡ tiếng vọng lòng ta từ cổ tích .
Kể lại một chuyện tình thường khi là kể lại một cái gì đã mất. Trịnh phán một lời như thật ! Cái không còn luôn huyễn hoặc chính ta,người nữa chứ ! Cái có bây giờ lại như vô chừng, bất chợt. Cứ mơ cái chưa có được vì sẽ chẳng bao giờ hiện hữu trong ta để ước mơ mãi xanh ngời như hướng dương ngỡ mặt trời luôn mọc ở đàng đông nhưng chút nữa nó đã khuất vào phía không mong chờ rồi !
Vậy nên quên và chớ chờ mong điều sẽ không tới hay ngủ vùi với cơn mơ hãi hùng ngọt lịm giữa đời ta, đời người ?
Thế thì còn đâu khúc hát, bài thơ mà chúng ta cho là diễm tuyệt vì phơi bày ra cái không trong cơn mộng đời và cái có đã rêu phong ta cho đời sống này có nhiều khi mệt nhoài với có và không được đôi chút dịu dàng như đang nghe ..."tha thứ cho mùa thu bé dại, tội tình ...loài hoa đến muộn...chết trong vườn khuya..."

thuphai wrote on Mar 5
E,A. Poe đã từng ví hạnh phúc như một nắm cát trong tay, càng nắm chặt càng lọt sàng qua kẽ tay, còn nếu buông ra … sẽ không còn gì nữa cả. Đó có phải là quy luật cuộc sống để ta hiểu rằng không có thứ gì vĩnh viễn, tất cả chỉ là phù du mộng ảo ,,, ? Vì thế, dù có thở dài não nuột nhưng vẫn thấy những điều rất thật đó để cảm thấy hạnh phúc vì đã có trong đời và cũng để giữ gìn để nâng niu để quí trọng ... những gì đang và sẽ đến với ta.
Kỉ niệm xưa dù có đớn dau đến tận cùng... vẫn là những hoài niệm đẹp ... Thật khó để quên nhưng lại thật dễ để nhớ, để yêu , để chờ, để đợi... Dù biết chắc là tuyệt vọng ... Dù sóng từng đợt cuốn xô xóa nhòa tất cả... Những mùa hoa đành lỗi hẹn ... Người như cùng với hoa quyện vào nhau tạo nên một bức tranh buồn về... một cuộc phân ly. Mảnh vườn xưa yên ắng đến lạ lùng . Những kỉ niệm xưa ... cả mùa hoa cũng rũ phai ... Một nỗi đau như buốt xé mảnh lòng...
"Rồi sẽ qua hết, đời cuốn xô mãi, tha thứ cho mùa thu bé dại
mãi chơi đến muộn loài hoa lỗi hẹn, chết trong vườn khuya ..."
Vẫn còn đó đôi chút yêu thương, đôi chút ngọt ngào , đôi chút dịu dàng , đôi chút lắng động nồng nàn ... đồng cảm ... từ khúc hát !?
Để quán một chữ quên ... Ôi sao không dễ chút nào ... !?

vuonkhuya wrote on Mar 6
Vậy là thông cảm với mình về cái tít "Hành thiền..." rồi đó !
Chính vì không dễ nên mới " hành " và "tụng" mãi ....Chắc trước lúc lìa xa cuộc sống vẫn chưa ngộ câu kinh đời này vậy !!!

thuphai wrote on Mar 6, edited on Mar 6
Ừ . Đã hiểu rồi mà , "Quán niệm càng nhiều thì càng rơi sâu tận - cõi trầm luân" ...
Có lẽ đời này, kiếp này sẽ chẳng bao giờ ngộ được câu kinh nên "Quán" thôi còn "Hành" và "Tụng"chỉ in ít ... Hẹn kiếp sau - nếu có - sẽ cố thực hiện ngay từ phút giây cất tiếng khóc chào đời í ... !!!

vuonkhuya wrote on Mar 6
Hơ ! Có kiếp sau đi nữa thì biết đâu ...Ơ hờ biết đâu nhỉ ! Thôi chớ mà đợi gì ở nơi mình không biết được nó ở chiều nào trong không gian thời gian mênh mông vô chừng . Còn bao nhiêu dài ngắn con đường còn lại tìm một bàn tay nắm chặc dìu nhau ....nương náu nhau...chết bên nhau...hồn nhiên...vậy !

thuphai wrote on Mar 7
"Còn bao nhiêu dài ngắn con đường còn lại tìm một bàn tay nắm chặt dìu nhau ....nương náu nhau...chết bên nhau...hồn nhiên...vậy ! "
... là ... giản dị - hồn nhiên ... thật đấy ! .... nhưng biết tìm đâu - tìm đâu ... mùa lá rụng ???

vuonkhuya wrote on Mar 10
...Tìm nhau trong hoa nở Tìm nhau trong cơn gió
Tìm nhau trong đêm khô hay mưa lũ
Tìm nhau khi nắng đổ Tìm nhau khi trăng tỏ Tìm nhau như chim mộng tìm người mơ.
Tìm trong câu thơ cổ Tìm qua tranh Tố Nữ
Tìm trên môi đương ca câu thương nhớ
Tìm sâu trong muôn thuở
Tìm nhau như Thiên Cổ tìm Ngàn Thu.
Gặp nhau trong hơi thở của cuộc đời, người ơi
Gặp nhau, hãy nép hơi im trong hương mới
Gặp nhau trong Nhân Tình đầy Bác Ái, ơi người Gặp nhau trong kinh cầu một hồi chuông.
Tìm nhau trong bom lửa
Tìm nhau trong mưa bão
Tìm nhau trên kinh đô xây trong xương máu
Tìm nhau trong thống khổ Tìm nghe câu than thở Tìm nhau như goá phụ tìm mộ bia.
Tìm đâu môi em đỏ Tìm đâu mây trong mắt Tìm cho ra mái tóc ngây thơ đó
Tìm xem trong kinh sử Tìm tương lai sáng tỏ
Tìm nhau khi nhân loại được trùng tu.
Gặp nhau trong vinh dự của đời người, người ơi Gặp nhau dưới Đức Tin bao la phơi phới Gặp nhau trong cơ khổ của thế giới, ơi người Gặp nhau, đôi tâm hồn được nghỉ ngơi.
(Pham Duy)

thuphai wrote on Mar 11, edited on Aug 30
Thời gian không đủ vừa để ...
xóa nhòa mọi thứ...
Những bờ cát, cơn sóng...
những kỉ niệm xưa có thể
nhạt nhòa theo năm tháng... ?
Tìm nhau Thu hỡi...
Tìm nhau Người hỡi ...

Gặp nhau trong khát khao
Gặp nhau trong hơi thở vô thường ...
Gặp nhau trong yên nghỉ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét