Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Chiều loang ...

 
  


    Một người bạn vừa gởi đến cho cô music “Riêng một góc trời “. Có lẽ đó là bản nhạc hay nhất mà cô đã được nghe của Ngô Thuỵ Miên qua giọng hát ca sĩ Tuấn Ngọc. Lời và nhạc hoà quyện vào nhau thật mượt mà, tài tình. Từng từ, từng câu sao mà thâm trầm, sâu sắc, thanh nhã và da diết tận đáy tâm hồn một cảm xúc buồn mênh mang, trầm lắng một màu sương khói chơi vơi, lan toả cả một khung trời kỷ niệm thuở nào còn đọng mãi quanh cô. Nghe và nghe. Càng nghe càng hiu hắt, càng nuối tiếc những tháng ngày ngọt ngào đã qua trong cuộc đời. Thật nhẹ nhàng tha thiết. Và lúc nào không biết hình ảnh lần đầu tiên gặp H dần dần rõ nét trong cô.

    Buổi sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh - một màu tươi dịu . Những tàng cây me, phượng xanh che mát cả sân trường. Buổi sáng quả là trời thật đẹp. Cô bước vội lên những bậc thang để đến văn phòng làm việc của “Nhóm học tập Triết học “ tận lầu ba. Có lẽ cô bị trễ họp rồi, phải nhanh đi thôi. Nghĩ thế cô cứ cắm cúi bước vội vã không để ý trước mặt mình có một người con trai khác hình như cũng cùng một hướng đi như mình. Cô chỉ ý thức được điều đó khi cả cô và người ấy đứng trước của phòng họp và dáo dác tìm chỗ ngồi. Chỉ còn một ghế trống thôi nhưng anh đã nhường cho cô... Thật ái ngại. Thỉnh thoảng cô len lén nhìn anh. Anh đứng dựa ở một  góc tường suốt buổi họp. Một cảm giác thật nhẹ nhàng khi bắt gặp nơi anh một nụ cười "hiền hoà ". Đôi má cô hình như ửng hồng .... và một chút xao động, bâng khuâng như một luồng gió nhẹ đang len lỏi vào tâm hồn ...
    
   Sau buổi sinh hoạt vô tình cô và anh lại gặp nhau khi bước xuống bậc cầu thang đầu tiên. Cô không nhớ là anh và cô đã trao đổi với nhau những gì . Duy nhất một điều còn đọng lại mà cô biết là anh học cùng khoá với cô. V.N.H. là họ tên của anh. Chia tay anh ở trước cổng bãi giữ xe... Đường về nhà cô hôm nay sao huyền dịu và đáng yêu quá !

   Tiếng hát Tuấn Ngọc sâu lắng : “Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời”. Ôi sao mà nhung nhớ tràn ngập thế, sao mà yêu thương quá đỗi những ngày đã xa,. Cô và người giờ đây rất gần mà cũng rất xa … Thật đẹp, thật dịu dàng ,,, có phải ? nhưng “Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa” mùa thu tình yêu quyến rũ, lãng mạn với những chiếc lá thu phai ... “Khi mùa đông về theo cánh chim bay Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời người ơi … Một mai em nhé, có nghe thu về trên hàng lá khô …. Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá Gọi tên em mãi trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau”.

    Sao mà như tiếng nói lòng mình vậy! Ngoài kia, cơn mưa bỗng dưng đổ ập xuống . Mỗi lúc một nặng hạt, trời đang nắng chang chang bỗng tối sầm lại , một màu xám đen bao phủ cả khoảng không gian chung quanh cô. Cái cảm giác cô đơn ùa vào tâm hồn cô. Mưa lại càng làm cô nhớ đến anh , nhớ đến biển. Biển của cô giờ đã xa muôn trùng !? Lúc này thật sự là cô muốn được tận hưởng cái không khí se se lạnh của mùa đông vừa đến hay buổi chiều mùa thu ngập lá vàng khô cùng một ly kem mát lạnh ở một góc phố như ngày nào “một thuở yêu người” - một nỗi khát khao da diết làm sao !?...


đkl
27.04.2010







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét