Mệt nhoài với những dọn dẹp và chuẩn bị tương đối tươm tất cho ngảy Tết cổ truyền.
Cô đến ngồi bên cửa sổ.
Chiều nay - chiều ba mươi Tết, nắng ươm một màng tơ óng phủ cả vòm bồ đề - rọi sáng hơn những chiếc lá đã đổi màu - có chiếc không còn xanh nữa , có chiếc đã úa khô rung rinh reo trong gió. Bất chợt cô muốn chìm vào cung bậc của những giai điệu một thưở phôi phai - dòng tân nhạc mang dáng dấp xưa chuyển thời . Cô mở máy, lướt qua "thư viện nhạc" của mình, lần tìm và nhắp mở bài “Tiếng xưa” của Dương Thiệu Tước.
Đó cũng là cái nền cho dòng hoài cảm tuôn trào tiếp theo của người nhạc sĩ quá cố . Không gian và thời gian mênh mang - tịch liêu - nuối tiếc - nhớ nhung - được hình thành nên từ những chất liệu qua hồn thơ hồn nhạc của tác giả mà cô có thể tìm thấy ở các ca từ :
Chiều thu - hương thu - vấn vương mây mờ - sương lạnh - khói hương Tầm Dương - trăng xưa - cô liêu tiêu điều - …
Nỗi nhớ - tiếc nuối một thời oanh liệt - lỡ làng - ngậm ngùi bi phẫn - tóc mây - dáng liễu mơ màng - cung đàn nhỏ lệ - giòng Châu sóng vương mạch sầu - khúc ưu tư - hững hờ …
đã được ông dệt nên khúc nhạc trầm hương mang âm hưởng thơ xưa và đậm nét cổ nhạc miền Nam - đẹp từ lời lẫn giai điệu làm đắm lòng người thưởng thức về một câu chuyện tình rất điển hình của thời phong kiến xưa …
"Dáng liễu mơ màng cung đàn nhỏ lệ Tầm Dương ai đó tri âm biết cùng"
Khúc nhạc trầm bổng tha thiết cứ vang lên trong căn phòng vắng lặng của cô như một hoài niệm về một quá khứ hao gầy, mênh mang, miên man len vào tâm hồn cô một khước vọng … một xuyến xao trào dâng sự đồng cảm tròn đầy ... !?
13.02.2010
đkl
thuphai wrote on Feb 15 Cám ơn lời chúc của bạn. Bạn cũng thế nhé ! |
vuonkhuya wrote on Feb 15 ...ngày xưa ...xưa lắm rồi ! Lúc còn bé cứ mỗi chiều đài SG hay phát bài Tiếng xưa của Dương thiệu Tước . Không hiểu sao lại cứ thẫn thờ cho đến tiếng nấc cuối cùng như giọt nắng phai cuối ngày trốn chạy qua bên kia hàng cây bên bờ sông sẽ không bao giờ trở lại cho ngày lại lên cho những chiếc lá không còn phút huy hoàng khi rời khỏi cành khô chập choạng lơi lã trong không gian mờ sương trước khi chạm nhẹ vào mặt nước rồi trôi đi mãi miết vào miền quên nhớ. Vậy đó. câu hát cứ theo từng bước vào đời như tiên tri một đời buồn..... |
thuphai wrote on Feb 15, edited on Feb 15 Dường như những sáng tác của DTT đều có sức khơi dậy nơi vực thẳm hồn người về nỗi tiếc nhớ da diết cùng nỗi niềm xa lắc của miền kí ức tưởng đã lắng sâu trong tâm. Không phải ngẫu nhiên mà ta lại cảm thấy mình có mặt trong cái khoảnh khắc ấy, cái không gian ấy vì nó thật gần gũi và thân thiết - cũng là môt đêm trăng, một chiều thu vương nắng, một con thuyền trôi trên dòng sông ,một ánh tà dương,… nên đủ để có thể “khơi mạch sầu” … |
thuphai wrote on Feb Lại thêm một đồng cảm cùng Vườn khuya nữa rồi ! ... Mỗi người khi cất tiếng khóc chào đời đã có một số phận định rồi, không thể khác được. Đó là điều mà TP ngày càng cảm thấy rõ nét từ trải nghiệm của chính cuộc đời mình ... Đời buồn và thật buồn ... |
pipuska wrote on Feb 15 Ừ nhỉ Tết vui! |
thuphai wrote on Feb 15, edited on Feb 15 Ừ . Hãy trọn vẹn niềm vui cho những ngày Tết , pipuska nhé ! |
vuonkhuya wrote on Mar 21 ....Ôi ! Tiếng hát xanh xao tự thuỡ nào....Ô hay ! Mình vẫn cô liêu..... |
vuonkhuya wrote on Mar 23 ... giữ gìn làm bằng chứng...giọt sương khuya..... |
.....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét