.... Và rồi cuộc sống cứ trôi đi ngày qua ngày với những công việc cứ lập đi lập lại. Nào là chuyện gia đình, nào là chuyện ở trường, nào là chuyện học hành của con cái, nào là … Tất cả như một cơn lốc kéo dài vô tận, tưởng như không còn thời gian nhìn lại quá khứ, tưởng như đã quên những gì đã đến trong cuộc đời. Nhưng không nó vẫn luôn tiềm ẩn, hiện diện và mãi mãi là những kỷ niệm vui buồn đan xen lẫn nhau, khiến tâm hồn cô đôi lúc nhớ về cũng đủ cảm thấy cuộc đời vẫn còn nhiều niềm vui, vẫn còn có ích, vẫn còn đáng sống. Hạnh phúc là những gì ta đã có, đang có và sẽ có và cũng còn tuỳ cảm nhận nơi mỗi con người, có phải thế không ?
Khoảng thời gian gần đây tự nhiên lại luôn nghĩ vẩn vơ, nhất là khi trời đổ cơn mưa. Những lúc như thế cô lại muốn viết nhưng chẳng biết viết gì đây nữa! Nghe nhạc Trịnh lại hoài niệm những ngày còn đi học ... những bài thơ con cóc lần lượt "ra đời". Cô viết về tình yêu (Khoảng lặng, Nhạt nhoà, …), về những gì chợt bắt gặp trong cuộc sống (Cũng chỉ là ngủ thôi, Kiếp phù du, …) Cô cũng muốn viết, viết về Văn khoa Sài Gòn ngày ấy. Sân trường, lớp học, giảng đường, bạn bè ... mỗi khi nhắc đến lại bồi hồi, xao động, một thứ tình cảm không trọn vẹn. Nơi cũ nhưng nay có nhiều đổi mới. Cây phượng rất to vào mỗi mùa hè đỏ rợp cả một vùng giảng đường lầu 2 , lầu 3 giờ không còn nữa và ... Cũng ở nơi này, có những lúc lơ đễnh, mộng mơ thả hồn bên ngoài lớp học cùng bạn bè KA,LL,TX,TM,Y,... chuyền cho nhau những câu thơ, câu văn vụn vặt; có cả những buổi bỏ học cùng bạn bè thu mình vào một góc quán café hay dấu mình trong rạp chiếu bóng hoặc lang thang vào nhà nguyện ngắm nhìn khuôn mặt thánh thiện của bà thánh Teresa trên con đường Cường Để và những buổi sau giờ tan học , cùng KA,TM chạy thật nhanh trên chiếc Honda dame, chỉ để kịp ngồi bên bờ sông nhìn thấy cảnh mặt trời lặn bên kia sông ở nhà thờ Fatima , ...
Ôi kỷ niệm giờ đây, tất cả trở nên mỏng manh, xa vời vợi và dễ tan theo sương khói thế.
Biết ai còn nhớ, ai đã quên rồi.
Cô vẫn cứ từng ngày từng ngày không ngừng đi qua cuộc đời cô. chẳng biết khi nào mới trả hết nợ cho đời đây nữa ! Thôi thì hãy giữ lại những gì đẹp nhất để mà sống cho trọn kiếp người.
“Quẩn quanh cả thế giới này.
Đời người cũng chỉ một giây vô thường”
P/s:
Có phải đôi khi lời nói đối với người này như cơn gió thoáng nhẹ rồi bay mất theo thời gian nhưng với người khác lại luôn trân trọng, khắc sâu vào tâm khảm chẳng thể nào quên .!?
Có phải đôi khi lời nói đối với người này như cơn gió thoáng nhẹ rồi bay mất theo thời gian nhưng với người khác lại luôn trân trọng, khắc sâu vào tâm khảm chẳng thể nào quên .!?
Quên quên nhớ nhớ.
Ôi sao mệt quá chừng. Đừng quên, đừng nhớ có phải là tốt hơn không ? ,,,
Ôi sao mọi thứ sao dễ đổi thay thế...
Ôi sao nhớ quá những tháng ngày lòng thật bình yên của thưở xa xưa chân thành trong trong ... ấy .!
Biết tìm nơi đâu ... nơi đâu ...
13.05.2009
đkl
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét